Chương 7. Tôi đợi đến ngày cô không đạt được mục tiêu rồi cút khỏi trường

"Xin..." Lỗi.

"Lần trước là đưa thư tình, lần này trực tiếp xông vào lòng luôn sao?"

Thư Tâm mới nói được một chữ đã bị câu nói tràn đầy sự khinh thường của Hoắc Kỷ Bạch cắt ngang.

Một cảm giác khuất nhục bỗng chốc tràn lên, nhưng nhờ có bài học kinh nghiệm ở đời trước, Thư Tâm biết những người như Hoắc Kỷ Bạch vốn chính là phiền toái, nơi có cậu thì có rất nhiều thị phi.

Hành động vừa rồi của cô ở trong mắt cậu chính là cố tình, vậy nên không thể nói lý với cậu, cách xa cậu mới là lựa chọn tốt nhất.

Thư Tâm lùi về sau vài bước, trên mặt là biểu cảm tránh xa khỏi ôn dịch, giọng nói thản nhiên: "Đầu tiên, tôi không hề xông vào lòng cậu, va vào cậu tôi thật sự xin lỗi, xin lỗi nhé. Thứ hai, thư tình lần trước không phải là của tôi, tôi chỉ chuyển hộ em gái tôi Thư Mộng Linh thôi."

Có những chuyện cho dù Hoắc Kỷ Bạch có tin hay không, cô cũng nên giải thích cho rõ, không thể để Thư Mộng Linh rũ bỏ hết trách nhiệm được.

Thư Tâm nói xong thì vòng qua Hoắc Kỷ Bạch đi về phía trước.

Đôi mày xinh đẹp của Hoắc Kỷ Bạch hơi chau lại, hai tay cắm trong túi quần từ từ quay người, nói với bóng lưng của Thư Tâm: "Vừa nãy người nói mạnh miệng trong kia là cô sao?"

Bước chân của Thư Tâm khựng lại, nhưng cô không quay người: "Có phải là mạnh miệng không sau kỳ thi thử sẽ rõ."

Từ trước đến giờ không có cô gái nào làm lơ cậu như Thư Tâm, vừa nãy khi cô lùi ra khỏi lòng cậu biểu cảm chán ghét đó cậu đã thấy rất rõ ràng, còn có bây giờ cô lại quay lưng nói chuyện với cậu, điều này làm Hoắc Kỷ Bạch được bao nữ sinh truy đuổi rất không thoải mái, lời nói mang theo tâm tình tràn ra từ đôi môi mỏng: "Tôi đợi đến ngày cô không đạt được mục tiêu rồi cút khỏi trường."

Bàn tay bên người Thư Tâm hơi cuộn lại rồi lại buông ra: "Có thể đạt được hay không không cần cậu quan tâm." Nói xong thì bước lớn rời đi.

Hoắc Kỷ Bạch nhìn Thư Tâm biến mất ở cuối cầu thang, vốn định đến phòng hiệu trưởng nói với Vương Đông Lượng một tiếng, cậu bị bệnh muốn xin nghỉ, sau đó thuận lý thành chương trốn kỳ thi thử.

Nhưng hiện tại cậu đổi ý rồi, cậu muốn xem xem cô gái này có bản lĩnh gì để ngông cuồng như vậy.

Sau khi Thư Tâm rời khỏi phòng hiệu trưởng thì đi đến ký túc xá của nữ sinh.

Ký túc xá nữ sinh đều là phòng bốn người, bên trong có phòng vệ sinh riêng.

Trước khi thôi học Thư Tâm ở cùng Đồng Kiều và hai nữ sinh khác, sau khi cô thôi học, Đồng Kiều bởi vì có quan hệ thân thiết với Thư Tâm nên bị bạn học cô lập, hai nữ sinh kia cũng chuyển đi rồi, vậy nên hiện tại chỉ còn một mình Đồng Kiều ở.

Cũng tốt, cái tai được yên lặng, bớt đi không ít phiền phức.

Khi Thư Tâm đến ký túc xá, Đồng Kiều không có ở đó, có lẽ đang lên lớp, cô lấy quần áo của Đồng Kiều vào nhà vệ sinh tắm rửa, bộ đồ bệnh nhân trên người có mùi nước khử trùng rất khó ngửi.

Thư Tâm tắm xong thì rời ký túc xá, quần áo điện thoại túi tiền của cô đều ở nhà Tiêu Duệ Trạch, nhất định phải quay lại lấy.

Khi Thư Tâm ra khỏi cổng trường, cô mượn điện thoại của bảo vệ gọi hai cuộc điện thoại.

Đầu tiên là gọi cho Tiêu Duệ Trạch, cầm điện thoại nhập số điện thoại mà Thư Tâm luôn nhớ rõ trong lòng đó, Thư Tâm chỉ cảm thấy vô cùng trào phúng.

Đời trước, cô chỉ nhớ ba số điện thoại, một là của Tiêu Duệ Trạch mà cô yêu sâu sắc, một là của người bố yêu cô sâu sắc, còn có người em gái cô cho rằng là người tốt nhất với cô Thư Mộng Linh.

Bây giờ, có hai người phản bội cô, mà bố... Đã đoạn tuyệt quan hệ với cô.

Nghĩ đến Thư Hữu Khang, Thư Tâm lại xót xa trong lòng, cô nhớ đời trước bởi vì cô rời đi, công ty phá sản, hai lần đả kích đã làm Thư Hữu Khang bệnh nặng một trận.