Chương 6: Cha Đừng Làm Việc Trong Nhà Máy Nữa Được Không?

"Con ranh con, mày ở đây nói bậy, tin hay không bây giờ tao sẽ thay cha mày giáo huấn mày!" Trương Đức Quý giơ tay lên cao, định tát vào mặt Tần Dĩnh.

Trước khi Tần Dĩnh kịp phản ứng, Tần Kiến Quốc đã chặn ở trước mặt cô:"Trương Đức Quý ông thử đánh một cái xem, đừng tưởng rằng tôi không biết suy nghĩ của ông. Ông cả ngày không làm việc tìm lỗi bắt tôi, nay lại vu oan cho tôi ăn trộm tiền của ông, còn muốn đánh con gái tôi! Nếu hôm nay ông dám động vào con gái tôi, tôi sẽ liều mạng với ông !! "

Trương Đức Quý không ngờ rằng Tần Kiến Quốc, người lương thiện nhiều năm lại có lúc đỏ cả mắt dám đối nghịch với hắn: "Tần Kiến Quốc, mày không muốn làm việc trong nhà máy nữa đúng không? Chúng mày nói tiền là của chúng mày. Tao cũng có thể nói số seri trên tiền. Có nghĩa là nó cũng là của tao đúng không?"

Tần Kiến Quốc mặt đỏ bừng tức giận, l*иg ngực theo hô hấp phập phồng

Tần Dĩnh đứng sau khẽ cười một tiếng, hai tay ôm ngực quơ quơ hai trăm tệ trên không trung: "Được, ngài nói đi."

Trương Đức Quý khóe miệng giật giật. Hắn làm sao có thể nói được? Còn không phải là bởi vì hắn thấy Tần Kiến Quốc không biết lấy đâu ra hai trăm tệ trả lại cho Lý Quang. Tần Kiến Quốc luôn là người lương thiện, hắn biết điều đó, chính vì vậy hắn mới nghĩ ra chuyện khi dễ người trung thực, ai ngờ rằng đứa con gái lão Tần này lại không phải là một kẻ dễ bắt nạt! Con ranh con nhanh mồm nhanh miệng!

Thấy Trương Đức Quý không thể nói được, Tần Dĩnh bước tới, thấp giọng cảnh cáo từng chữ một:"quản đốc Trương, nếu ngài lại đội cái nồi này lên đầu cha tôi, tin hay không thì tùy, tôi sẽ nói cho bà Trương biết tối hôm qua ngài đi cùng ai và ai đã tiêu tiền!"

Trương Đức Quý sắc mặt tái nhợt

Tần Dĩnh có thể nhìn ra được sự nghi hoặc trong mắt đối phương, hẳn là cô đã đoán đúng, khóe miệng nở nụ cười: "quản đốc Trương có thể thử xem tôi có nói dối ngài không, nhưng ... chậc chậc chậc, tôi nghe nói bà Trương rất hung dữ, ngài còn tới đó. Nếu bà Trương phát hiện thì ngài nói xem.."

"Được rồi, chuyện này tôi hiểu lầm rồi, cha con anh mau rời đi, đừng làm chướng mắt tôi."

Tần Dĩnh nắm lấy cánh tay cha cô, thay đổi vẻ mặt hùng hổ doạ người, nở nụ cười ngọt ngào rạng rỡ:"cha, chúng ta về nhà đi. Quản đốc Trương nói rằng ngài ấy đã oan uổng cha rồi, buổi chiều sẽ cho cha nghỉ nửa ngày."

Khi Tần Kiến Quốc nhìn Trương Đức Quý , hắn sốt ruột xua tay:"Đi đi, đi đi, hôm nay đừng xuất hiện ở trước mặt tôi!"

Tần Kiến Quốc theo con gái ra khỏi nhà máy và trả lại hai trăm nhân dân tệ cho Lý Quang.

"Lão Tần, anh xem, Trương Đức Quý sau khi làm chuyện này sẽ không để yên cho anh."

"tôi cũng không thể để ông ta kết tội tôi ăn cắp tiền. Tại sao tôi phải thừa nhận những gì tôi không làm!"

Việc Lý Quang lo lắng không phải là không có lý, nhưng Tần Dĩnh đồng ý với cách làm của cha cô. Từ nhỏ, cha mẹ đã dạy cô phải trở thành một người ngay thẳng thiện lương, nhưng khi người khác bắt nạt cô, cũng phải biết cách đánh trả! Về đến nhà, ta kể cho mẹ Tần nghe mọi chuyện trong nhà máy, nghe xong chuyện này, Triệu Thuý Ngọc tức giận đến mức đi lại trong phòng nhiều lần, kể lại tất cả "những điều tốt đẹp" mà Trương Đức Quý đã làm trong nhiều năm qua.

Tần Dĩnh chỉ nghĩ rằng mẹ cô quá đáng yêu, cô mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng mẹ mình, sau đó nắm lấy chiếc thìa sắt lớn từ trong tay bà đặt xuống:"Được rồi, mẹ, con đã nói rõ ràng rồi, cha cũng không bị khi dễ. Quản đốc nhà máy Trương đó bị chúng con làm cho tức giận rồi, chúng ta không thiệt thòi đâu!" Nói xong lại nghiêm túc nhìn về phía cha Tần

"Nhưng cha à, có một điều chú Lý nói là đúng. Quản đốc Trương không có khả năng bỏ qua. Hôm nay trước mặt nhiều người xấu hổ như vậy, ngày mai nhất định sẽ gây khó dễ cho cha. Hay là cha ngừng làm việc ở nhà máy a?" Nếu có thể nhân cơ hội này rời khỏi nhà máy, ngày mai cô quay lại trường học cũng sẽ không lo lắng.

"Nếu cha không làm việc trong nhà máy, cha có thể làm gì, con gái, tức giận thì tức giận, nhưng chúng ta phải sống. Con vẫn đang học, sau này còn lên đại học nữa."

"Cha, sau bữa tối con sẽ đưa cha đến một nơi, à đúng rồi, mang theo hộp đồ nghề của cha nữa."

"Tại sao lại mang theo hộp đồ nghề?"

Tần Dĩnh giả vờ bí ẩn không tiết lộ một lời nào cho đến khi cô đưa Tần Kiến Quốc đến tiểu khu Vạn Phúc cách không xa nhà mình

"tiểu khu Vạn Phúc? Tới chỗ này làm gì vậy?"

"Cha cứ đi lên là biết." Tần Dĩnh vẫn không giải thích mà đưa ông đến một hộ gia đình trên lầu ba

Người ra mở cửa cho hai người họ là một bác gái, trạc ba mươi, ăn mặc sang trọng, lúc mở cửa còn đang cầm một nắm hạt dưa trên tay: "Ôi, tôi đã nghĩ rằng cô sẽ không đến cơ"

"Làm sao có thể, tôi đã đáp ứng với ngài thì chắc chắn sẽ đến. Đây là cha tôi, ông ấy là một thợ mộc hàng đầu, ngài sẽ hài lòng khi ông ấy cho ngài xem!"

"Điều đó có thể thỏa thuận trước. Nếu không tốt, tôi sẽ không trả một xu."

"Được, không tốt không lấy tiền." Tần Dĩnh vui vẻ đồng ý, cô khá chắc chắn về tay nghề thủ công của cha mình. Ông ấy đã làm việc trong một nhà máy sản xuất đồ nội thất trong nhiều năm và là cốt cán kỹ thuật của nhà máy, đã đào tạo không biết bao nhiêu người mới cho nhà máy. Tất cả đồ đạc lớn nhỏ đều do cha tự tay làm, tốt hơn nhiều so với mua ngoài.

"Con gái, cái này..."

Tần Dĩnh chưa kịp giải thích thì bác gái đã đẩy ra một cánh cửa và chỉ vào chiếc tủ dựa tường bên trong:"đó, chính là cái tủ này, dù mua thế nào cũng không đúng, suy cho cùng cũng là do nhà tôi không được vuông vắn, lại tham lam của rẻ. Nhìn xem, nếu có thể sửa thì sửa, nếu không được, tôi sẽ không làm khó dễ cô. "

Nghe vậy, Tần Dĩnh gật đầu, đi vào với hộp đồ nghề trên lưng. Tới cửa phòng ngủ, bà chủ nhìn thấy Tần Dĩnh nhu thuận, liền bắt đầu dò hỏi lớp mấy, trường nào, v.v.

Cùng lúc đó, Tần Kiến Quốc đã đo kích thước, lấy dụng cụ ra và bắt đầu tháo dỡ. Cái tủ mới mua chỉ trong chốc lát đã biến thành đồ gỗ rồi, người phụ nữ nhìn trong tim hơi thắt lại

Tần Dĩnh cười vỗ vai nàng:"Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ trả tiền sửa chữa nếu bị hư hại. "

"Cô gái này, cô thật tin tưởng cha cô sao?"

"Đúng vậy, cha tôi rất lơi hại!" Ban đầu, ta vẫn đang loay hoay không biết làm thế nào để thuyết phục cha ta từ chức khỏi nhà máy, nhưng giờ là một cơ hội tốt!

Vào lúc bà chủ cắt táo cho Tần Dĩnh ăn, Tần Kiến Quốc đã lắp ráp xong tủ mới rồi:"bà chủ, xem thử xem có được không." Tần Dĩnh nói xong liền cắn một miếng lớn quả táo, phát ra tiếng vang thanh thuý, chỉ nghe âm thanh thôi cũng cảm thấy lượng nước đủ mà ngọt, giống như trái tim của cô lúc này vậy

"Trời ạ, không phải vẫn là những tấm ván đó sao, làm sao đã thay đổi hoàn toàn!"

Tần Kiến Quốc thu dọn đồ nghề, đứng dậy đứng ở ngoài cửa phòng ngủ:"Thiết kế ban đầu cũng được nhưng ngài cũng biết căn hộ của mình không được vuông vắn nên chiếc tủ trông không được phù hợp. Tôi chỉnh lại cho ngài một chút rồi ráp lại các ngăn, để ngài để đồ dễ dàng hơn. "

"Ồ, phải không? Trước đó, những ngăn tủ đều có kích thước như nhau, một số thứ tôi cho vào còn không vừa. Tay nghề của anh thực sự quá tuyệt vời. Tôi can tâm tình nguyện trả tiền! "

Từ lúc Tần Kiến Quốc nhận được tiền đến lúc đi theo Tần Dĩnh ra khỏi tiểu khu Vạn Phúc, vẫn không khỏi bối rối, nhất là lời bà chủ nói khi ông rời đi: "Ngày khác đến sớm chút, có rất nhiều nhà a!"

Ông khó hiểu:"Con gái, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"