Chương 7: Các Anh Như Vậy Là Phạm Pháp

Thấy cha cô nghi ngờ, trên đường trở về, Tần Dĩnh đại khái giải thích chuyện lúc sáng cô lang thang ở đây khi đi dạo. Buổi sáng, cô đang trò chuyện với chủ một cửa hàng quần áo, tình cờ thấy bác gái vào chọn quần áo và phàn nàn với bạn rằng tủ mới mua không hợp với nhà. Vì có liên quan đến đồ dùng trong nhà, Tần Dĩnh mới dám đi lên nói chuyện với người ta, dựa vào khuôn mặt baby dễ thương mà trưởng bối thích làm thân với người ta, còn đi theo về nhà xem thử một chút.

Thực ra rất đơn giản, đó là vấn đề về góc độ, không nghiêm trọng và nó nằm trong phạm vi mà cha có thể xử lý được. Ngay lập tức, ta đã thỏa thuận với bác gái là đưa cha đến xem, nếu sửa được thì bà ấy sẽ trả tiền cho ta.

Nghe vậy, Tần Kiến Quốc cười gật đầu:"Con gái,cha phát hiện con thật sự đã lớn, đều tự mình lo liệu a, hơn nữa công việc cũng vô cùng thuận tiện!"

"Há lại chỉ có từng đó a, cha, tiểu khu đó có rất nhiều nhà hoàn cảnh như thế này, bác gái đó thật tốt bụng, bác ấy nói rằng bác ấy sẽ giúp chúng ta tìm việc"

Đó là một công việc rất đơn giản, không tốn nhiều công sức lại dễ dàng kiếm được hai mươi tệ. Lần đầu tiên Tần Kiến Quốc cảm thấy kiếm tiền là chuyện đơn giản như vậy. Buổi tối, ta quay lại nói với mẹ Tần về sự việc, được bà khen ngợi một phen. Ban ngày làm việc cũng mệt mỏi rồi, sau khi đọc sách một lúc liền lăn ra ngủ. Khi ta thức dậy vào ngày hôm sau, chỉ có một mình mẹ Tần.

Tần Dĩnh bước tới, ôm bà từ phía sau làm nũng: "Mẹ, cha đi ra ngoài sớm vậy?"

"Ừ, ông ấy tràn đầy năng lượng. Tối hôm qua mẹ đã bàn bạc với cha con. Thay vì quay lại nhà máy và bị khi dễ, không bằng tự suy tính một chút."

"Tốt quá, vốn ở trong nhà máy bị uỷ khuất, ngay cả khi một người làm thay công việc của nhiều người, những người đó vẫn khi dễ cha vì bản tính hiền lành. Cha con giỏi nghề thủ công, ông ấy không phải lo lắng về việc không có việc để làm "

Tần Kiến Quốc buổi trưa không có trở lại, ước chừng quả thực có rất nhiều việc. Triệu Thuý Ngọc mang cơm trưa qua. Ăn trưa xong, chiều dọn dẹp đồ đạc một chút rồi ta phải quay lại trường. Sau khi rời khỏi tiểu khu, Tần Dĩnh không lên xe buýt, mà đi bộ đến tiểu khu Vạn Phúc trước.

"Cha mẹ."

"Ô kìa, sao con lại ở đây?" Tần Kiến Quốc trên vai đầy mảnh gỗ vụn, nhưng trên mặt tràn đầy nụ cười.

Triệu Thuý Ngọc vỗ đầu chợt nhớ ra: "ôi chao, mẹ bận quá nên quên mất con chiều nay phải về trường học. Chờ mẹ về, mẹ về thay quần áo rồi đưa con đi học."

Tần Dĩnh nắm lấy cánh tay của mẹ Tần hất mảnh gỗ vụn ra khỏi vai bà rồi nở nụ cười: "Không sao, con chỉ đến thăm mọi người một chút, nói một tiếng con phải quay về trường học. Mẹ ở lại đây với cha con, đừng quá gắng sức, nếu nhiều việc ngày mai làm tiếp cũng được, chú ý nghỉ ngơi"

Tần Kiến Quốc cười gật đầu:"Con gái, đừng lo lắng, hiện tại cha tràn đầy năng lượng, không mệt chút nào !!"

Triệu Thuý Ngọc liếc hắn một cái, ý bảo hắn nghỉ ngơi một lát rồi hộ tống Tần Dĩnh xuống lầu. Trước khi lên xe, mẹ Tần nhét tiền vào tay cô

"Mẹ, mẹ trước giữ lại, cha con mới bắt đầu làm, còn nhiều việc phải dùng lắm. Trường học khá đầy đủ rồi, được rồi, mẹ quay trở lại đi, nhớ trả công cho bác gái kia, nếu không nhờ người ta cha sẽ không có việc làm"

"Đừng lo, mẹ nhớ rồi."

Lời vừa dứt, xe buýt chậm rãi chạy tới, Tần Dĩnh vẫy tay chào, xoay người lên xe. Ngồi ở bên cửa sổ, vừa quay đầu liền nhìn thấy mẹ Tần đứng ở bên cạnh trạm xe buýt lưu luyến không muốn rời đi, cô nghiêng người vẫy vẫy tay dù chiếc xe buýt đang dần đi xa. Nhìn thân ảnh ngày càng nhỏ kia, nỗi buồn trào dâng trong lòng, bất giác mắt ta đỏ hoe. Cha, mẹ, hãy để con bảo vệ hai người trong kiếp này

Ở kiếp trước, việc cha cô bị thương chính là cái gai trong lòng Tần Dĩnh không cách nào gỡ ra được. Không ngờ mới về được một tuần, khiến cha nghỉ việc nhà máy, ta cũng yên tâm. Tần Dĩnh ngâm nga một chút rồi xuống xe. Khi lên xe, ta rõ ràng không lấy tiền, nhưng không biết mẹ làm thế nào lén nhét tiền vào túi áo khoác ta. Tần Dĩnh cũng là lúc xuống xe thấy túi nặng mới phát hiện. Vừa vặn sắp đến giờ ăn tối, bỗng nhiên muốn uống một ly nên ta đi vòng ra phố ẩm thực trước

Lúc cô đến phố ẩm thực phải đi qua một con hẻm, Tần Dĩnh vừa bước vào liền nhìn thấy mấy người nam sinh tóc nhuộm đang ngăn ở đó. Tần Dĩnh mặc kệ, cắn ống hút tiếp tục đi về phía trước, lại không ngờ bị một cánh tay chặn lại

"Này, em gái đang uống trà sữa. Cho anh trai một ngụm a" Người nói có mái tóc nhuộm màu vàng và đeo một chiếc vòng đen trên tai.

Tần Dĩnh lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn họ: "các anh muốn gì?"

Một người tóc nhuộm đỏ, dùng keo xịt tóc vuốt thành đầu mào gà bước tới, lắc lư sợi xích sắt trên cạp quần: "cây này là ta trồng, đường này là ta mở, muốn qua đường này phải trả tiền, hiểu chưa?" Nam sinh cười xấu xa xoa xoa bàn tay, ra hiệu cho cô đưa tiền.

Tần Dĩnh xách ba lô lên, không chút nào sợ sệt: "Anh không xây đường này, cũng không trồng cây này, hành vi của anh gọi là ăn cướp, là phạm pháp!

Chú cảnh sát, ở đây có cướp! "

Nghe thấy tiếng , mấy nam sinh hoảng sợ đến mức vội quay lại vừa cúi đầu giải thích: "Chúng tôi không có, chúng tôi chỉ đang chơi ..."

Tần Dĩnh lợi dụng thời cơ bỏ chạy, trong nháy mắt rẽ vào cổng trường, bỏ lại đám côn đồ trong hẻm đang hỗn loạn. Ở nơi tối tăm sâu trong con hẻm, Tạ Chấp dựa lưng vào tường, áo sơ mi trắng rộng mở lộ ra bên trong áo tay ngắn màu đen. Điếu thuốc trên tay, làn khói mỏng bay lên, đem thiếu niên tròng mắt câu dẫn nhàn nhạt ý cười chôn vùi trong sương khói.

Nam sinh bên cạnh cầm điếu thuốc hít một hơi, thở dài một tiếng: " Tạ Chấp, người vừa rồi hình như đến từ trường chúng ta, đúng không? Tôi đã nhìn thấy trên bảng vinh dự."

"Tôi cũng có ấn tượng, thật sự là hiếm thấy, bất quá bộ dáng lớn lên coi như không tệ!"

Nghe vậy, thiếu niên nhìn hai người bên cạnh không vui, đứng dậy dập tắt điếu thuốc rồi không mặn không nhạt nói: ""Đi thôi, trở lại trường học."

Những người phía sau nhìn anh khó hiểu:"Vừa rồi Tạ Chấp không phải nói đi học chán sao?"

"Đúng vậy a, không phải cậu ta nói là đi đến phòng trò chơi vào buổi tối sao? Này, Tạ Chấp, buổi tối không đi chơi nữa à?"

Tạ Chấp đã đi ra khỏi con hẻm, không quay đầu lại trả lời:"Không đi, đến trường thú vị hơn. " A! Nghĩ đến bộ dạng cô ấy như chim sợ cành cong khi nhìn thấy mình trong phòng y tế lần trước, so sánh với vẻ ngoài dũng cảm và lanh lợi của cô ấy trong con hẻm vừa rồi, sự hào hứng muốn đi săn trong lòng ngay lập tức bùng cháy.