Chương 11: Thẩm Tây Quyết dị ứng

Tô Thiên Ngữ đang tràn đầy tự tin liền ngưng lại, cô ta vội vàng móc điện thoại mở weibo ra, quả nhiên trên danh sách đội hình không có tên cô ta.

Nam Tịch nhìn danh sách lại nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Tây Quyết, trái tim như muốn chảy ra.

Cô cười tủm tỉm nói: "Haiz, rõ ràng nói không muốn cho tôi nhận nhân vật này, chuyển cơ hội cho người khác mà! Ông xã thương tôi quá, thật không có biện pháp!"

Nam Tịch nói xong, sắc mặt của Tô Thiên Ngữ càng trở nên khó coi hơn.

Nam Tịch đứng lên, vỗ vỗ vai Tô Thiên Ngữ: "Thiên ngữ, thật ra diễn xuất của cậu cũng không tệ, bỏ lỡ cơ hội lần này thì còn có lần sau mà, biết đâu sẽ có nhân vật tốt hơn, đừng nản chí."

Nháy mắt sắc mặt Tô Thiên Ngữ khó coi tới cực điểm, nhưng cô ta rất nhanh đã khôi phục lại như thường, âm thầm cắn răng nói: "Chúc mừng cậu."

"Cảm ơn." Nam Tịch gật đầu cười.

...

Đảo mắt cái đã đến trưa, Nam Tịch mang tâm tình vui sướиɠ, vừa đi vừa ngâm nga bài hát, đu vào văn phòng Tổng giám đốc.

"Thẩm tổng có thể nể mặt em, để em mời anh đi ăn cơm không?" Hai tay cô chống cằm, ghé đến trước mặt Thẩm Tây Quyết, chớp đôi mắt to tròn nhìn anh.

Thẩm Tây Quyết đang xem văn kiện khẽ ngẩng đầu lên, đạm mạc lườm cô một cái, đóng bút máy lại, với lấy áo khoác âu phục.

Chờ anh đi tới, Nam Tịch mới nhu thuận kéo tay của anh, ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh, ông xã!"

Khóe môi Thẩm Tây Quyết khẽ cong lên.

Bạch Dị lái xe đến một nhà hàng Tây mới mở.

Nam Tịch ngồi xem menu mà phục vụ đưa tới, cô khẽ cắn môi dưới nhìn Thẩm Tây Quyết, lúc này cô mới phát hiện, hóa ra cô không biết anh thích ăn gì.

Thấy cô chần chờ, nhân viên phục vụ thức thời mở miệng nói: "Nhà hàng tôi có món bò bít tết và tôm hùm cũng không tệ, hai vị có thể thử một chút. Ngoài ra nhà hàng còn có một đầu bếp chuyên làm đồ ngọt từ quả xoài."

"Không ăn xoài." Thẩm Tây Quyết với lấy tờ báo, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói một câu.

Nam Tịch nghe vậy thì kinh ngạc ngước mắt nhìn anh một cái, cô bị dị ứng với xoài, Thẩm Tây Quyết biết sao?

"Vậy lấy hai phần bò bít tết, còn có..." Nam tịch chỉ vào menu, rồi ngước mắt nhìn Thẩm Tây Quyết, thấy anh cũng không có biểu thị phản đối.

Nhưng Bạch Dị ngồi đối diện lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, giống như có điều muốn nói lại thôi.

"Sao thế?" Nam Tịch hỏi.

Bạch Dị liếc trộm Thẩm Tây Quyết một cái, sau đó bày ra bộ dạng ngay ngắn, lắc lắc đầu nói: "Không có gì."

Không lâu sau, món ăn bọn họ gọi đã được đưa lên. Nam Tịch liếc mắt món ăn phong phú trên bàn, liền ân cần gắp cho Thẩm Tây Quyết một miếng thịt tôm hùm.

"Ông xã, thử thịt tôm hùm hấp muối này đi, đây là món thương hiệu của nhà hàng này đấy."

"Được." Thẩm Tây Quyết gắp miếng thịt tôm lên.

Bạch Dị ngồi ở bên cạnh, nhìn Thẩm Tây Quyết chuẩn bị đưa vào trong miệng, kinh ngạc nói: "Tổng giám đốc, anh không thể ăn cái này!"

"Hả?"

Nam Tịch không hiểu nhìn Bạch Dị, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Tây Quyết.

"Tổng giám đốc bị dị ứng với tôm." Bạch Dị không sợ chết bổ sung một câu, rồi nhận lấy một ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Thẩm Tây Quyết.

"Nói nhiều."

Bạch Dị rụt cổ, tranh thủ thời gian chạy trốn.

Nam Tịch trầm mặc, nhìn mấy vết mẩn đỏ ở cổ, trong lòng rất áy náy. Anh biết rõ cô bị dị ứng với cái gì, mà cô lại chưa từng tìm hiểu về anh.

"Em xin lỗi..."

Thần sắc Thẩm Tây Quyết vẫn như thường cúi đầu cắt bò bít tết.

Trong lòng Nam Tịch giống như có tảng đá, cô đưa tay đè lại tay của anh, nói: "Đừng ăn nữa, chúng ta đi bệnh viện, anh lên mẩn đỏ rồi..."

Rất nhanh đã đến hai ngày sau, là thời gian đến đoàn làm phim.

Lúc Nam Tịch đi vào phòng photo, thì đã có nhân viên công tác đang bận bịu bài trí bối cảnh.

Các diễn viên cũng lần lượt đến đông đủ, đạo diễn Tô Triết vỗ vỗ tay, ra hiệu bọn họ đến gần.

"Hôm nay là ngày khai máy của "Tình thâm là gì?", tôi là đạo diễn Tô Triết. Riêng về phần vai diễn của mình thì tất cả mọi người đã rõ, kịch bản cũng chia đều đến tay mọi người rồi. Mặc dù đây chỉ là một bộ kịch nhỏ, nhưng tôi cũng sẽ có yêu cầu rất lớn đối với từng người. Cho nên đừng có ai mang tâm lý đυ.c nước béo cò đến chỗ tôi."

Bộ kịch này có nội dung về một đôi tình nhân bởi vì hiểu lầm mà chia tay, sau đó xuất ngoại, trở về, gương vỡ lại lành.

Người diễn vai nữ chính là Diệp Tĩnh Hi, còn nhân vật nam chính là Lý Hạo Thiên.

Lý Hạo Thiên là nghệ sĩ mà công ty nâng từ ca sĩ qua, trên mặt anh ta treo nụ cười xán lạn, lễ phép lên tiếng chào với mọi người.

Mà nữ chính Diệp Tĩnh Hi xem như có chút danh tiếng, cũng đã diễn qua mấy bộ phim, đạt được không ít danh tiếng. Tướng mạo thanh lãnh, khí chất tốt, được vinh danh là tân tiểu hoa đán quốc dân.

Trong phòng hóa trang không có mấy người, Nam Tịch chọn lấy góc khuất, đọc qua kịch bản, mô phỏng nhân vật mà mình diễn.

Nhân vật của cô là Tiểu Pháo Hôi, chỉ có hai đoạn thoại ngắn, nhưng cô nghĩ mình sẽ làm tốt nhân vật này.

"Nam Tịch, đang xem kịch bản sao?"

Nam Tịch nghe vậy thì ngước mắt lên, không biết Tô Thiên Ngữ đến từ lúc nào, cô ta đang mỉm cười nhìn cô.

"Đúng vậy." Cô cười nhạt một tiếng, quét mắt về phòng hóa trang, ngoại trừ cô thì chỉ có Diệp Tĩnh Hi.

Cô cảm thấy Tô Thiên Ngữ sẽ không rộng lượng đến thế, bị cướp nhân vật mà còn cố ý đến hỏi thăm cô.

"Vậy cậu cứ đọc đi, tớ đến tâm sự với chị Diệp Tĩnh Hi." Tô Thiên Ngữ vỗ vỗ bờ vai của cô, quay người đi đến chỗ của Diệp Tĩnh Hi.

"Hi tỷ, chị vẫn khỏe ạ. Em tên là Tô Thiên Ngữ, là người mới trong công ty."

Diệp Tĩnh Hi vừa trang điểm vừa đọc kịch bản, nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn Tô Thiên Ngữ một cái, lãnh đạm hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Quấy rầy chị đọc kịch bản rồi, là em cố ý muốn tìm chị. Em rất thích xem chị diễn, chị diễn cảnh khóc thật sự tốt, rất động lòng người."

"Lúc đầu em muốn mượn cơ hội lần này để học tập chị, đáng tiếc... Là do năng lực của em không đủ. Cuối cùng nhân vật này đã chuyển cho Nam Tịch, em thật sự rất hâm mộ chị." Tô Thiên Ngữ nói, ánh mắt lóe lên vẻ cô đơn.