Chương 12: Có gian tình

Diệp Tĩnh Hi liếc mắt nhìn Nam Tịch.

Vừa rồi nhiều người nên cô ta không có chú ý, nhưng đối với cái tên Nam Tịch thì ít nhiều cũng có chút ấn tượng.

Sự việc liên quan tới cô và Thẩm tổng, cho dù cô ta không quan tâm Bát Quái, thì cũng thường xuyên nghe được.

Nam Tịch có thể nhận được nhân vật này, tám phần là có liên quan đến thân phận Thẩm phu nhân của cô. Nhưng loại tình huống như vậy cũng rất phổ biến, không có gì bất ngờ.

Nhưng Diệp Tĩnh Hi đối với mấy người tiến vào cửa sau như này thì đều không có thiện cảm.

"Diễn xuất là thực lực, cô có thực lực thì sớm muộn gì cũng có cơ hội."

"Cảm ơn lời dạy bảo của Hi tỷ, em sẽ cố gắng." Tô Thiên Ngữ vui vẻ nói: "Đúng rồi Hi tỷ, hai ngày trước em nghe nói chị bị đau dạ dày, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?"

"Tốt hơn rồi."

Tô Thiên Ngữ nghe vậy thì từ phía sau, lấy ra một cái bình giữ nhiệt, ân cần nói: "Dạ dày không thoải mái thì nên uống đồ thanh đạm, đây là cháo đậu phộng táo đỏ mà em nấu, bổ huyết bổ khí mà lại ấm dạ dày. Chị thường xuyên quay phim nên phải thức đêm, quá cực khổ rồi, cho nên nhất định chị phải bồi bổ thân thể. Chị mau nếm thử xem có thích hay không?"

Cô ta vừa nói vừa mở nắp bình giữ nhiệt ra, hương thơm ngọt ngào xông thẳng vào mũi.

Diệp Tĩnh Hi gật đầu, "Cảm ơn."

Trước mắt thì cô gái này làm người khiêm tốn, hơn nữa còn rất hiểu lòng người, chủ là vận khí không tốt, đυ.ng tới người đi cửa sau, bị cướp mất nhân vật, nên Diệp Tĩnh Hi càng coi trọng Tô Thiên Ngữ thêm mấy phần.

Nhìn một màn này của Tô Thiên Ngữ, Nam Tịch rốt cuộc cũng hiểu, cô ta đến đoàn làm phim là để lấy lòng Diệp Tĩnh Hi.

Tô Thiên Ngữ múc thêm một bát nữa cho Diệp Tĩnh Hi, sau đó lại ngước mắt nhìn về phía Nam Tịch, hỏi: "Nam Tịch, cậu có muốn ăn không? Tớ nấu thật nhiều."

"Không cần đâu."

Nam Tịch đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh.

Lúc trở ra đã thấy Tô Triết đi về phía này.

Đúng lúc Tô Thiên Ngữ từ trong phòng đi ra, xém chút nữa đã đυ.ng vào Tô Triết.

Tô Thiên Ngữ đứng vững bước chân, che ngực, chút nữa đã hét lên, khi nhìn thấy rõ ràng người tới thì cô ta liền mỉm cười, nháy mắt với anh ta.

Tô Triết cũng cười cười, vòng qua cô ta đi tìm Diệp Tĩnh Hi.

Một màn này rất ngắn, nhưng Nam Tịch nhìn rất rõ ràng. Trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc, rốt cuộc Tô Triết và Tô Thiên Ngữ có quan hệ gì với nhau?

Không kịp nghĩ nhiều, thì một trận gọi tới, thúc giục coi và Diệp Tĩnh H ra quay.

Bên trong phòng photo, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, Tô Triết hô một tiếng: "Bắt đầu."

Diệp Tĩnh Hi lôi kéo vali hành lý từ bố cảnh một đến, Nam Tịch mừng rỡ vẫy tay với cô ta, hô lớn: "Tô Tinh, bên này!"

Cô vừa nói, vừa xông lên phía trước ôm lấy Diệp Tĩnh Hi, trong nháy mắt hốc mắt liền đỏ lên, đấm nhẹ cô ta một cái, nói: "Nha đầu nhà cậu, còn biết đường trở về sao? Tớ tưởng cậu cậu chúng tớ rồi!"

"Sao có thể, không phải tớ đã trở về rồi sao!" Diệp Tĩnh Hi vòng tay ra ôm lấy Nam Tịch.

"Cắt! Không tệ, cảnh tiếp theo." Sau khi đạo diễn Tô Triết hô một tiếng cắt, Nam Tịch liền buông Diệp Tĩnh Hi ra, mỉm cười gật đầu chào hỏi.

Diệp Tĩnh Hi vốn cho rằng Nam Tịch là bình hoa di động đi cửa sau, cướp đoạt vai diễn của người khác, nhưng vừa rồi diễn cảnh cùng với cô, cô ta phát hiện, Nam Tịch rất có thực lực.

Cho dù là ánh mắt hay cảm xúc đều rất tốt.

Lời kịch bản lĩnh cũng rất trôi chảy.

Nam Tịch trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục xem kịch bản.

Lúc Diệp Tĩnh Hi đi ngang qua bên người cô, nhìn lướt qua thấy cô đang đọc kịch bản, không khỏi nhìn Nam Tịch nhiều hơn một chút.

Mặc dù Nam Tịch chỉ có hai đoạn thoại, nhưng cô chuẩn bị rất nghiêm túc. Kịch bản bên trên lít nha lít nhít ghi chú rất nhiều chữ đỏ nhỏ, đều là lý giải chi tiết của cô.

Trong lòng Diệp Tĩnh Hi nghĩ, người trước mắt có thể nhận được vai diễn này xem ra cũng không phải dựa vào vận khí.

Cảnh quay tiếp theo là đến lượt nam nữ chính, đạo diễn có việc nên tạm thời để phó đạo phụ trách.

Nam Tịch xem đến mê mẩn, diễn cháy của Diệp Tĩnh Hi thực sự rất tốt.

Thời điểm đạo diễn hô cắt, cô còn mải xem động tác của Diệp Tĩnh Hi, nên không có chú ý đến một ly cà phê đang sắp đổ xuống người cô.

"A, thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Một em gái nhỏ tuổi làm chân chạy vặt luống cuống tay chân cầm khăn giúp Nam Tịch lau, cô ngăn động tác của cô ấy lại, cúi đầu nhìn quần áo, trấn an nói: "Không sao, tôi đi tắm lại là được."

Cô nói xong, ánh liếc nhìn nam nữ chính đã đi thay quần áo, chuẩn bị chính thức khai máy. Mà tạm thời không cần cô phải ra mặt, thế là cô lui về sau, hướng về phía nhà vệ sinh đi đến...

...

Trong nhà vệ sinh.

"Đạo diễn, anh hẹn em đến nơi này làm gì vậy?" Tấm ngăn bên trong truyền đến thanh âm, Nam Tịch khẽ nhíu mày.

Đây là giọng của Tô Thiên Ngữ.

"Không phải em nháy mắt, ra hiệu với anh sao?" Thanh âm của người đàn ông vang lên.

Là Tô Triết!

Nam Tịch lạnh lùng kéo môi, hóa ra là Tô Thiên Ngữ và Tô Triết đang qua lại với nhau.

Trong lòng Nam Tịch dâng lên một trận buồn nôn, không khỏi nghĩ đến kiếp trước.

Tô Triết và Diệp Tĩnh Hi là một đôi, nhưng ở công ty chuyện này vẫn còn bí mật, chưa có công khai. Sau đó Diệp Tĩnh Hi gả cho Tô Triết, rồi mắc bệnh trầm cảm, về sau lại tụt dốc không phanh.

Diệp Tĩnh Hi rơi xuống vực thẳm không đây, cuối cùng chết ở trong nhà, nghe đồn là tự sát, nhưng lông có chứng thực.

Sau khi cô ta chết, Toi Thiên Ngữ thuận lợi kế vị, tiếp nhận tất cả các tài nguyên của cô ta.

Liệu kiếp trước, chuyện này có liên quan tới Tô Triết và Tô Thiên Ngữ không? Lúc ấy Nam Tịch có hỏi qua Tô Thiên Ngữ, nhưng cô ta nói chỉ có quan hệ hợp tác với Tô Triết.

Giờ phút này, phòng vệ sinh bên cạnh.

Ngón tay Tô Thiên Ngữ xoa xoa lấy bờ ngực của Tô Triết…

"Đạo diễn, anh đừng đổ oan cho người ta nha! Lỡ đâu bị chị Diệp Tĩnh Hi nghe được, thì em coi như thảm rồi!"