Chương 13: Phong ba

Bộ dáng Tô Thiên Ngữ mềm mại đáng yêu, nhưng trong lòng lại không ngừng kinh thường.

Tô Triết nhìn thấy bộ dạng kia của cô ta, thì không khỏi ngứa ngáy, tiến lên một bước ôm lấy cô ta, đặt ở tấm ngăn bên trên: "Có anh ở đây, em sợ cái gì?"

"Cũng không thể nói như vậy nha! Ai cũng biết chị ấy là bạn gái của anh, là tiểu hoa đán mà công ty hết lòng nâng đỡ, lỡ chị ấy biết được chuyện của chúng ta, thì nghề diễn này của em coi như bị hủy rồi, đến lúc đó em biết phải gì bây giờ?"

Tô Triết hôn liên tục lên làn da của Tô Thiên Ngữ, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cô ta không khỏi buồn nôn.

Nhưng lại cố nén, nụ cười kiều mị, từng bước một câu dẫn anh ta.

"Loại việc này, em không nói, anh không nói, ai biết được?" Tay Tô Triết tay đặt lên eo của cô ta, hơi thở không ngừng phun lên mặt đối phương.

Tô Thiên Ngữ run lên, cố nén buồn nôn, duỗi cánh tay ngọc ngà ra đẩy anh ta: "Ai nha, đạo diễn, đừng như vậy mà! Em chỉ là sùng bái anh thôi, thật không nghĩ sẽ phá hư tình cảm của anh."

"Nói đi, em muốn gì?" Dạng gái này Tô Triết đã thấy nhiều rồi, anh ta ngồi thẳng lên, dùng nhìn ánh mắt như nhìn con mồi, nhìn chằm chằm Tô Thiên Ngữ.

"Bộ phim tiếp theo, nhân vật nữ chính em không dám nghĩ đến, nhưng vị trí nữ 2 phải là của em." Ánh mắt Tô Thiên Ngữ không ngừng chớp, trong mắt lóe lên vẻ tham lam, điệu đà nói ra yêu cầu của mình.

"Vậy phải xem em có đáng giá để anh mở miệng hay không?"

"Có đáng giá hay không không thì một câu sao nói hết được. Chỉ cần đạo diễn đối tốt với em, em tự nhiên sẽ đáp ứng lại!"

Thân thể Tô Thiên Ngữ gần như không xương dựa sát vào anh ta, thổi vào lỗ tai anh ta từng đợt khí.

Tô Triết khẽ cười nói: "Nhớ kỹ lời nói hôm nay của em."

Tô Thiên Ngữ duyên dáng gọi to một tiếng, hai tay ôm cổ của anh ta: "Em sẽ nhớ, nhưng anh cũng phải nhớ kỹ nha."

Tô Triết lại muốn hôn, nhưng bị Tô Thiên Ngữ dán tay vào môi.

"Được rồi, anh mau ra ngoài đi, lễ khai máy sắp bắt đầu rồi."

Tô Triết lưu luyến không rời, lúc này ngoài cửa đã không có một ai.

Chờ Tô Triết đi xa, lúc này gương mặt của Tô Thiên Ngữ mới trở nên vặn vẹo, cô ta căm ghét vỗ lên người, tức giận nói: "Thật buồn nôn! Đàn ông thôi, nếu không phải vì vai diễn, anh nghĩ anh có quyền đυ.ng vào tôi?"

Cô ta nói xong liền dùng sức rửa tay, sửa sang lại hình tượng rồi mở cửa đi ra ngoài.

...

Kết thúc một ngày quay, Nam Tịch về đến nhà.

Cô thay quần áo khác, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cháo.

Quản gia kinh ngạc nhìn xem cô, hỏi: "Phu nhân, cô muốn nấu cái gì? Chỉ cần nói một câu thôi, chúng tôi sẽ làm ngay."

"Không cần đâu, tôi có thể tự làm." Nam Tịch cảm ơn ý tốt của người quản gia.

Cô ở trong phòng bếp bận rộn được một lúc, thì Thẩm Tây Quyết cũng lái chiếc xe thể thao, chậm rãi đi vào biệt thự.

Quản gia giúp anh mở cửa, vừa thấy anh liền tươi cười nói: "Tiên sinh, cậu đã trở về."

"Ừm." Thẩm Tây Quyết nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đi lên phòng, lời tiếp theo của mẹ Lý khiến bước chân của anh dừng lại.

"Tiên sinh, cậu trở về thật đúng lúc, phu nhân đang ở trong bếp nấu cháo."

"Nấu cháo?" Anh nghi ngờ nhíu mày, liếc qua phòng bếp, liền thấy một hình ảnh bận rộn.

"Đúng vậy, phu nhân vừa về liền vào phòng bếp, nói là muốn nấu cháo tốt cho dạ dày. Cô ấy nhất định là biết tiên sinh thích ăn, cho nên mới cố ý xuống bếp." Mẹ Lý cười tủm tỉm nói, hoàn toàn không nghĩ tới mình đã đào cho Nam Tịch một cái hố.

Ánh mắt Thẩm Tây Quyết giật giật, là bởi vì anh dị ứng cho nên cô đau lòng sao?

"Đồ ăn cô ấy nấu có thể ăn sao?"

Thẩm Tây Quyết bỏ xuống câu nói này, sau đó quay người đi lên phòng, thay quần áo khác rồi ngồi ở thư phòng lặng lẽ chờ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nam Tịch tỉ mỉ nấu cháo xong.

Cô nhìn xem cháo trong bát, nhớ tới kiếp trước Diệp Tĩnh Hi sau khi kết hôn liền mất đi hi vọng, cũng không còn quay phim nữa.

Tất cả tài nguyên đều cho Tô Thiên Ngữ, cuối cùng Diệp Tĩnh Hi phải nhận lấy kết cục là chết thảm.

Mặc kệ về sau ân oán của những người này như thế nào, thì giờ phút này Diệp Tĩnh Hi cũng không biết tâm tư của Tô Thiên Ngữ. Mặc dù cô không biết Diệp Tĩnh Hi là hạng người gì, nhưng bất kể như thế nào, thì nói chuyện này cho Diệp Tĩnh Hi, thì đối với cô cũng không phải là chuyện xấu.

Chớp mắt đã đến thời gian bữa tối, Thẩm Tây Quyết khoan thai tới chậm, nhìn lướt qua muôn màu đồ ăn rực rỡ trên bàn, ánh mắt kjex trầm xuống.

Nam Tịch rửa tay xong ra, nhìn thấy anh đứng im tại chỗ, liền đi qua lôi kéo tay của anh nói: "Ông xã, mau ngồi xuống ăn cơm đi. Em biết anh thích ăn thanh đạm, cho nên cố ý vào bếp nấu."

"Chỉ có những này?" Ánh mắt âm u của Thẩm Tây Quyết bắn về phía Nam Tịch.

Nam tịch không rõ ràng cho lắm: "Đúng vậy."

Thẩm Tây Quyết nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng ngày càng lạnh, Nam Tịch bị anh nhìn như vậy bất giác lạnh cả sống lưng.

"Cháo đâu?" Anh trầm giọng hỏi.

Nam Tịch nghi hoặc: "Cháo nào? Anh muốn cháo sao? Vậy để em vào phòng bếp chuẩn bị."

Thẩm Tây Quyết mím môi, châm chọc nở nụ cười, nói: "Được rồi, không cần."

Cháo này sợ là cô làm cho Tần Viễn ăn.

Nam Tịch đứng dậy, đi vào phòng bếp lấy bát cháo cách thuỷ ra.

Cô vừa đi ra ngoài hai bước, bỗng nhiên bước chân dừng lại, bàn tay chụp về phía trán.

Thảo nào Thẩm Tây Quyết lại nhắc đến cháo, cô đúng là đồ ngu mà.