Chương 3

Chương 3

Màn đêm buông xuống, Phù Ninh tắt đèn ngồi ngẩn người trên giường.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại rọi sáng một khoảng không gian xung quanh cậu.

Đời trước, trạng thái tinh thần của cậu trong những năm cuối đời không được ổn định, cậu có một bác sĩ tâm lý tin cậy, tuy rằng cuối cùng kết cục của Phù Ninh không được tốt nhưng cậu rất biết ơn sự giúp đỡ của anh ta.

Nghĩ một lúc, Phù Ninh hẹn trước lịch khám vào thứ sáu cuối tuần thông qua tài khoản chính thức của phòng khám mà đối phương làm việc.

Lúc này chắc hẳn đối phương vẫn chỉ là một thạc sĩ vừa tốt nghiệp không lâu, mới chính thức đi làm, thế nhưng Phù Ninh tin tưởng trình độ chuyên môn của anh ta.

Thoát khỏi cuộc trò chuyện với tài khoản chính thức của phòng khám, Phù Ninh thấy trên ảnh đại diện WeChat của Giang Dữ có số 1 màu đỏ.

【 Giang Dữ: [ Hình ảnh ] 】

【 Giang Dữ: Câu này làm như thế nào? 】

Phù Ninh hơi nhướng mày, tò mò tại sao Giang Dữ lại chủ động nhắn tin WeChat cho cậu, lại còn là để hỏi bài tập.

Cậu nhớ rõ, đời trước, mãi cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, Giang Dữ chưa từng nghiêm túc học tập, lên đại học anh bị bố đưa ra nước ngoài, không biết ở nước ngoài đã trải qua chuyện gì, trong vòng mấy năm ngắn ngủi nhanh chóng trưởng thành, lấy được học vị tiến sĩ tài chính của một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, sau đó về nước kế thừa công ty của bố anh.

Phù Ninh bật đèn bàn học lên, sau đó mở máy ảnh trên điện thoại ra, căn chỉnh góc độ rồi quay một video giảng bài cho Giang Dữ.

Mười phút sau, Giang Dữ vẫn không phản hồi.

Phù Ninh hoài nghi có phải Giang Dữ đang đùa giỡn hay không.

Có phần quá đáng.

Nhưng dựa vào biểu hiện của Giang Dữ ở đời trước, Phù Ninh quyết định tạm thời không so đo, dù sao thì cứ ghi nợ ở đấy, về sau rồi tính hết một thể.

Một lúc lâu sau, Giang Dữ gửi tin nhắn tới.

【 Giang Dữ: [ hình ảnh ] 】

【 Giang Dữ: Bài này nữa. 】

Phù Ninh nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, thầm nghĩ quái lạ, Giang Dữ trông không giống một người sẽ học tập đến 11 giờ đêm lắm.

【 Phù Ninh: Hay là ngày mai hẹn ở một chỗ nào đấy, tôi giảng trực tiếp cho cậu đi. 】

Lại một lúc lâu sau.

【 Giang Dữ: Cũng được. Địa điểm? 】

【 Phù Ninh: Nhà cậu hoặc là nhà tôi? 】

【 Giang Dữ: Nhà tôi. [ định vị ] 】

【 Phù Ninh: Được. 】

Phù Ninh ấn mở định vị, lên kế hoạch cho lộ trình ngày mai, sau đó tắt đèn, chuẩn bị quay lại giường ngủ.

Bỗng nhiên điện thoại lại rung lên, một người không có ghi chú gửi tin nhắn tới, tên tài khoản là Nhã Nhã.

Mặc dù đã hai đời trôi qua, Phù Ninh vẫn khắc cốt ghi tâm cái tên này như xưa.

Nghiêm Thư Nhã, em gái cùng cha khác mẹ của cậu.

【 Nhã Nhã: Anh hai, ngày mai là sinh nhật em, bố tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho em, anh có thể đến không? 】

Phù Ninh nhìn tin nhắn này, cảm thấy từng đợt hoa mắt chóng mặt, chút đồ ăn của bữa tối như muốn trào ngược từ dạ dày lên cổ họng.

【 Nhã Nhã: Bố và ông nội đều mong anh sẽ tới, dù sao chúng ta cũng là người một nhà. 】

Phù Ninh cười khẩy, kéo thẳng cô ta vào danh sách đen.

Một lần nữa chui vào trong chăn, nhìn trần nhà chật hẹp của căn phòng, rốt cuộc Phù Ninh mới nguôi cơn giận.

Cậu trở mình, nhìn chằm chằm vào bầu trời tối đen phía bên ngoài cửa sổ mà xuất thần.

Từ khi sống lại cho đến bây giờ, cậu luôn trong trạng thái lảng tránh những chuyện trước kia, biện pháp giải quyết được nghĩ tới trong lúc vô thức cũng chỉ là né tránh bọn họ.

Nhưng như vậy thì lợi cho bọn họ quá rồi...

Nghĩ đến những điều phải chịu đựng ở đời trước, Phù Ninh có chút không cam lòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Phù Ninh vẫn xóa Nghiêm Thư Nhã khỏi danh sách đen, dựa theo kiếp trước mà tiến hành ra bước đầu tiên.

Nếu như mẹ của Nghiêm Thư Nhã mới là kẻ thứ ba, cậu cứ mang tâm thái trốn tránh như vậy thì không khỏi quá tốt cho bọn họ.

【 Phù Ninh: Được. 】

Trả lời xong, Phù Ninh có cảm giác hưng phấn mơ hồ, làm người xấu cũng được, cậu muốn đòi lại tất cả những thứ thuộc về cậu.

Lúc đang híp mắt lơ mơ ngủ, Phù Ninh đột nhiên ngồi dậy, sau đó bật điện thoại lên.

00 giờ 20 phút.

Phù Ninh gửi tin nhắn WeChat cho Giang Dữ.

【 Phù Ninh: Ngại quá, ngày mai có việc đột xuất, để tiết tự học sáng thứ hai tôi giảng bài cho cậu nhé. 】

【 Giang Dữ: ... 】

【 Phù Ninh: [ Xin lỗi ] 】

Gửi một emoji hoạt hình đáng yêu xong, Phù Ninh rốt cuộc không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa, chìm ngay vào giấc ngủ.

-

Sáng hôm sau tỉnh giấc, Phù Ninh ăn bữa sáng xong liền nói với mẹ mình rằng đã hẹn tư vấn tâm lý vào cuối tuần cho bà ấy.

Tay cầm đũa của mẹ Phù dừng lại, sắc mặt hơi tái trở nên càng thêm nhợt nhạt.

Từ cái ngày mà Nghiêm Phong tìm được hai mẹ con bọn họ kia, không ngày nào mẹ Phù được ngủ ngon giấc, bà ấy luôn lo lắng con trai sẽ rời khỏi mình, dù sao thì trong mười bảy năm con trai lớn lên, bà ấy chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, chắc hẳn Phù Ninh chẳng hề có tình mẫu tử gì với bà ấy.

“Sao thế? Tính khí của mẹ chỉ hơi tệ một chút, tại sao lại phải gặp..."

Phù Ninh thở dài, cắt ngang mẹ Phù: “Mẹ, nói chuyện với bác sĩ tâm lý một lúc không phải chuyện gì to tát, cũng không phải có bệnh thì mới tìm đến bọn họ. Nếu có các trạng thái cảm xúc không tốt như áp lực, không vui thì đều có thể tìm bọn họ, ta không nên sợ thầy giấu bệnh.”

Mẹ Phù bị giọng nói dịu dàng của con trai thuyết phục: “Vậy được.”

“Với lại...” Mẹ Phù ấp a ấp úng: “Hai hôm nay con có... có nhận được... cuộc gọi quấy rầy nào không?”

Phù Ninh nhớ tới mấy cuộc gọi nhỡ kia, lại trực tiếp trả lời: “Không ạ.”

Trạng thái của mẹ đang bất ổn, bây giờ vẫn chưa phải lúc để nói cho bà ấy.

Cơm nước xong, Phù Ninh chuẩn bị đồ đạc rồi ra cửa.

“Con đi đâu đấy?” Mẹ Phù truy hỏi.

Phù Ninh ngồi buộc dây giày ở huyền quan, lưng cong cuống, ngón tay linh hoạt: “Con hẹn Vệ Triết chơi bóng, trưa không về ăn cơm đâu.”

Vệ Triết là hàng xóm của cậu khi cậu còn nhỏ, sau này bọn họ chuyển đến nhà mới nhưng Phù Ninh và Vệ Triết vẫn giữ liên lạc.

“Vậy đi đường cẩn thận, về sớm một chút.”

“Vâng ạ, con chào mẹ.”

-

Để tránh bị mẹ phát hiện, Phù Ninh từ chối ý muốn phái tài xế riêng tới đón cậu của ông cụ Nghiêm, cậu ngồi xe buýt đến trạm gần biệt thự nhà họ Nghiêm nhất sau đó gọi xe.

Từ ngày hôm qua, sau khi đồng ý với Nghiêm Thư Nhã, cậu đã tính xong mình phải ứng phó thế nào với tổ sói toàn là hổ báo này.

Nghiêm Thư Nhã có gia thế tốt, học tập cũng coi như giỏi, diện mạo giống mẹ của cô ta, xinh đẹp nhu mì, mặc một bộ váy dạ hội được cắt may khéo léo, lộ lưng chiết eo, hấp dẫn ánh mắt của tất cả phái nam ở đây.

Hôm nay cô ta là nhân vật chính.

Ngoài bạn cùng lớp của cô ta ra, những người tới tham dự tiệc sinh nhật của Nghiêm Thư Nhã không phú cũng quý, người có tâm tư riêng cũng không ít .

Từ khi Phù Ninh tiến vào, bạn học của Nghiêm Thư Nhã liền chú ý tới Phù Ninh.

“Học trưởng Phù? Thư Nhã, sao cậu lại quen học trưởng Phù?"

“Oa, đúng là học trưởng Phù kìa!”

Thành tích học tập hàng năm của Phù Ninh ở Tam Trung luôn ngồi vững ở hạng nhất, ảnh chụp và tên thường xuyên xuất hiện trên bảng tuyên dương của trường học, chỉ cần hơi chú ý đến Tam Trrung thì đều biết Phù Ninh. Hơn nữa cậu lớn lên lại đẹp trai, cũng có rất nhiều nữ sinh khóa dưới viết thư tình cho cậu.

Nghiêm Thư Nhã hơi hơi mỉm cười: “Anh hai, anh đến rồi, ông nội đang chờ anh trong phòng đấy.”

Ông cụ đã tuổi lớn, không thích khung cảnh náo nhiệt như thế này, nghe người làm báo cáo Phù Ninh đã tới, trực tiếp gọi Phù Ninh tới tìm ông ấy.

“Phù Ninh là anh trai của cậu á?”

“Nhưng tại sao hai người lại không cùng họ?”

Nghiêm Thư Nhã nhìn bóng lưng đang rời đi của Phù Ninh, muốn nói lại thôi: “Bởi vì anh ấy là...”

“Con sinh ở bên ngoài của bố tớ..."

“Ơ nếu vậy..." Bạn học kinh ngạc: “Vậy chẳng phải là con riêng à?”

“Đây là trở về tranh đoạt gia sản chứ gì, bắt nạt Thư Nhã không có anh em ruột.”

Nghiêm Thư Nhã không phủ nhận, ánh mắt úp mở: “Không nói chuyện này nữa, bọn mình đi tìm những người khác chơi gì đó đi."

Đề tài bị dời đi một cách gượng gạo, việc này ở trong mắt bọn họ chứng tỏ Phù Ninh thật sự là con riêng, bọn họ trao đổi ánh mắt, đáy mắt lóe lên ánh sáng hăng hái hóng chuyện.

“Thư Nhã, cậu nghĩ học trưởng Giang Dữ có đến không?”

Nghiêm Thư Nhã lắc lắc đầu: “Hai hôm nay bác Giang bắt anh ấy học bài, có lẽ là không tới được.”

"À..."

Khách quý có mặt đều là những gia đình có vị thế ngang ngửa nhà họ Nghiêm, hoặc là không bằng nhà họ Nghiêm mà đến để nịnh nọt. Nhà họ Giang ở trong nước tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa Giang Dữ không bao giờ tham gia các loại tiệc có mục đích rõ ràng như thế này. Nhà họ Nghiêm đưa thư mời nhưng cũng không trông mong Giang Dữ sẽ tới.

-

Phù Ninh bước từng bước về phía trước, đi qua một hành lang trang trí theo phong cách cổ xưa. Dưới sự dẫn dắt của quản gia, cậu dừng lại trước cửa phòng của ông cụ Nghiêm

Quản gia gõ gõ cửa.

“Vào đi.”

Phù Ninh đẩy cửa ra, ông cụ Nghiêm ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ có một hồ nước, mặt hồ sáng lấp lánh. Ông nội Nghiêm khẽ ho khan.

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi ở đối diện thấy thế liền đứng dậy: “Vậy tôi đi trước, thân thể của lão gia tử không có vấn đề gì, tiếp tục uống thuốc lần trước đã kê đơn là được, sắp vào thu rồi, chú ý đừng để bị cảm lạnh.”

Dứt lời, người đàn ông đưa cho ông cụ một đơn thuốc.

Khi đi lướt qua nhau, Phù Ninh nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

Đời trước ông cụ Nghiêm bỗng qua đời đầy kỳ lạ, dẫn tới sau này đường đi nước bước của cậu liên tục gặp khó khăn. Lòng của Nghiêm Phong đang ở chỗ mẹ con Nghiêm Thư Nhã, nếu muốn thay đổi kết cục, biện pháp trực tiếp nhất chính là bắt đầu từ chỗ ông cụ.

Phù Ninh làm bộ vô tình tiến lên hai bước, liếc nhìn những thứ viết trên đơn thuốc trước khi ông cụ Nghiêm cất đi.

“Ngồi đi.” Ông cụ Nghiêm lại ho khan: “Nghe lão Tần nói thành tích của cháu cũng không tệ lắm."

Lão Tần chính là quản gia trong biệt thự của nhà họ Nghiêm, ông ấy đã đi theo ông cụ Nghiêm vài thập niên, là người mà ông cụ Nghiêm tin tưởng nhất.

Chắc chắn những chuyện về Phù Ninh đều đã bị tra xét chi tiết, bởi vậy lúc này cậu chỉ khiêm tốn nói: “Ông Tần quá khen ạ.”

“Có triển vọng lắm.” Lão Tần cười tủm tỉm bổ sung: “Hàng năm đứng nhất, giống như lão gia tử năm đó.”

Trên gương mặt nghiêm túc của ông cụ Nghiêm cũng lộ ra chút ý cười, ánh mắt nhìn Phù Ninh cũng rất vừa lòng: “Không tồi, ông đã nói với thằng Phong, bảo nó cho người đi làm sổ hộ khẩu, sửa lại họ, dù sao cũng là người của nhà họ Nghiêm, suy cho cùng cũng không thể cứ mãi lưu lạc bên ngoài."

Nói tới đây, ông cụ Nghiêm hỏi lão Tần: “Thằng Phong đã bắt tay vào làm mấy việc này chưa?”

Lão Tần trả lời: “Cậu ấy nói đang bận, đã giao cho thư ký Lưu đi làm.”

“Thế đã làm xong chưa?”

Lão Tần liếc nhìn Phù Ninh, do dự nói: “Thư ký Lưu nói, lúc trước từng gọi vài cuộc điện thoại cho đại thiếu gia, lại không gọi được lần nào.”

Ông cụ Nghiêm nhíu mày: “Sao thế, cháu không muốn trở về à?”

Phù Ninh nói: “Lúc trước chuẩn bị thi tháng nên cháu không thấy thông báo có cuộc gọi nhỡ ạ."

Cũng không biết ông cụ có tin không, chỉ thấy ông ấy gật gật đầu: “Ngày mai sẽ để thư ký Lưu tới đón cháu, việc này làm càng sớm càng tốt.”

Phù Ninh không nói gì, ngoan ngoãn tỏ vẻ tất cả nghe theo ông cụ sắp xếp.

Rời khỏi phòng của ông cụ, Phù Ninh lập tức mở phần mềm ghi chú trên điện thoại, nhân lúc trí nhớ còn rõ ràng bèn ghi lại các loại thuốc vừa thấy trên đơn thuốc kia.