Chương 9: Hận ý

Phụ thân dậy rồi, mở hờ mắt tay đặt lên trán, ông quay đầu lại nhìn tiểu thiếu gia, cậu đang quay mặt vô tường, cậu không dám nhìn vào ông, tiểu thiếu gia sợ. Một bàn tay vuốt nhẹ trên sóng lưng cậu, ông khẽ hôn nhẹ lên vai tiểu thiếu gia. Ông còn say sao...?

Thời gian qua nhanh quá thấm thoát đã ba năm rồi. Cơn ác mộng của tiểu thiếu gia vẫn chưa chấm dứt. Tiểu thiếu gia cũng đã đủ lớn để hiểu cái việc phụ thân làm đối với cậu là gì. Nhưng ông vẫn không ngừng.

Mỗi khi say ông lại đến phòng tiểu thiếu gia. Và cứ thế nỗi đau của cậu tăng lên dần. Hơi rượu trong ông cũng giảm dần, đôi khi trên người ông không hề có chút mùi rượu nào, nhưng ông vẫn đến, như một con thú hoang luôn đói khát con mồi.

Và mỗi lần thế ông đều kêu tên mẫu thân... Tiểu thiếu gia không hiểu vì ngay hôm sau ông lại trở lại là ông... người phụ thân dịu dàng của tiểu thiếu gia...

Tiểu thiếu gia dần cảm thấy sợ hãi căn nhà này. Một viên trang rộng lớn, tấp nập người hầu, nhưng không có lấy cho cậu một người bạn. Không đúng. Còn có huynh ấy.

Người duy nhất khiến tiểu thiếu gia thấy thoải mái, người duy nhất không bị ràng buộc bởi những qui tắc đối với cậu. Huynh ấy, chỉ có huynh ấy mà thôi. Lúc trước, tiểu thiếu gia luôn muốn có anh trai, chị gái hay em út gì đó cũng được để tiểu thiếu gia có thể vui đùa cùng họ. Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước.

Mẫu thân đi rồi. Phụ thân không tiến thêm bước nữa, không lập thϊếp, phụ thân yêu mẫu thân, hận mẫu thân. Và tiểu thiếu gia là kẻ thế thân của mẫu thân.

Mẫu thân...

Giờ tiểu thiếu gia lại rất hận mẫu thân, hận mẫu thân sao ra đi sớm thế, hận mẫu thân sao lại phản bội phụ thân...

Phụ thân...

Cậu sợ phụ thân, oán hận phụ thân...

Tiểu thiếu gia phải làm sao đây?

Huynh ấy. Chỉ có huynh ấy thôi, ở bên huynh ấy tiểu thiếu gia mới là chính cậu, được tức giận, được vui đùa. Huynh ấy dần là người không thể thiếu đối với tiểu thiếu gia. Và tiểu thiếu gia luôn tìm đến huynh ấy... để gây sự... để tìm lại chính mình...

Tết đến rồi.

Cũng như mọi năm tết với tôi chẳng có ý nghĩa gì. Tất cả chỉ gợi cho tôi những kỉ niệm một thời mà tiểu thiếu gia và phụ thân, mẫu thân đã từng rất hạnh phúc, nhưng giờ thì không.

Tiểu thiếu gia trốn ra khỏi nhà đến con sông sau viên trang đi dạo. Cậu ghét phải tiếp khách khứa.

Gió mát quá, tiểu thiếu gia ngồi xuống cạnh bờ sông thả những nhánh hoa mà cậu đã bẻ trộm ở nhà... thả trôi sông, mặc chúng trôi vô định, vô hướng. Tiểu thiếu gia đang phá hoại cây mai duy nhất trong nhà, thật ra viên trang vốn có rất nhiều mai.

Tất cả đều do mẫu thân trồng. Trong một cơn say điên lọan vào cái đêm hôm ấy, đêm mà mẫu thân qua đời phụ thân đã chặt phá hết mấy cây mai trong vườn, thật may mọi người đã kịp ngăn lại và may may mắn thay nó còn sống sót. Nghiễm nhiên nó trở thành cây mai cuối cùng của viên trang này. Giờ thì tiểu thiếu gia lại đang phá hoại cây mai duy nhất này đây.

Tiểu thiếu gia mỉm cười một mình. Cậu thích thú ngắm nhìn những cánh hoa trôi đi mà không hiểu vì sao lại thế...

"Này cậu làm gì đấy?"

Là giọng của huynh ấy.

Sao huynh ấy lại ra đây? Chẳng phải phụ thân cấm mùng một ra ngoài sao? Ừ, nhưng huynh ấy chỉ là gia bộc thế thì làm gì có ngày nghỉ chứ... thân phận cả hai là cả một sự cách biệt, giống như mẫu thân và người đó.

Gió muốn chạm vào hoa,

Nhưng gió sợ.

.

.

.



.

.

.

Hoa mỏng manh,

Hoa yếu đuối.

Mỗi khi gió chạm vào,

Hoa khẽ lay mình.

.

.

.

Đau đớn.

"Đính hôn?"

"Phải."

"Cháu cũng không cần vội."

"Võ đại nhân sao ngài không bàn trước với tôi?"

"Tôi với ngài dù gì cũng là chỗ thân tình, những chuyện này đôi bên tự hiểu cần gì phải bàn trước sau."

"Ít nhất ngài cũng nên bàn trước với tôi!"

"Ngài không cần phản ứng mạnh như vậy chứ? Tôi chỉ là muốn tạo bất ngờ cho cả hai thôi."

"Xin lỗi đúng là tôi hơi bất ngờ thật!"

Phụ thân đưa tay lên vuốt ngược tóc ra sau nhíu mày gằng giọng. Nhưng Võ đại nhân dường như không để ý ông vẫn cười nói lia lịa mắt hướng vào tiểu thiếu gia dò xét thái độ.

"Bây giờ hãy cứ dạm hỏi trước. Đợi khi cháu thi cử đỗ đạt lúc đó chúng ta sẽ song hỷ lâm môn luôn một thể."

"Võ đại nhân. Tôi nghĩ cả hai đứa hãy còn quá trẻ để nghĩ đến việc kết hôn..."

"Ấy sao lại thế. Chẳng phải Phong công tử đã gần mười tám rồi còn gì. Tuổi này thiếu niên nhà khác đã con cái đùm để cả. Mà ta cũng có bắt tụi nhỏ phải đám cưới ngay đâu."

Ông ta vuốt râu cười nói đầy thâm ý:

"Con gái ta cũng mười lăm. Đợi sang năm phong thiếu gia thi cử xong là hợp tuổi quá còn gì?"

"Nhưng..."

Giọng phụ thân nghẹn lại, ông quay sang nhìn tiểu thiếu gia, ông trông chờ gì ở cậu? Đôi mắt ông ánh lên sự đau thương tột cùng "đừng rời xa ta" câu nói hằng đêm ông vẫn kêu tên mẫu thân để nói với cậu đột nhiên hiện lên. Ám ảnh. Đó là một nỗi ám ảnh.

Tiểu thiếu gia muốn thoát khỏi nó. Phải rồi, thành thân. Chỉ cần lập gia thất mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.

"Con đồng ý."

Tiểu thiếu gia đã quyết định lấy vợ. Lấy một người chưa từng biết mặt, cậu sẽ hạnh phúc sao? Tiểu thiếu gia không biết. Điều duy nhất mà tiểu thiếu gia mong muốn lúc này là thoát khỏi nỗi ám ảnh hằng đêm của mình.

"Tốt! Tốt quá rồi! Cứ vậy đi, ngày mai ta sẽ đem giấy sinh tự của con bé qua. Tốt rồi. Con gái nhà ta được cậu chăm sóc là ta cảm thấy yên tâm nhất."

Lặng.

Phụ thân không nói ông chỉ trợn mắt nhìn tiểu thiếu gia khi nghe cậu chấp nhận, rồi dường như hiểu mọi chuyện ông quay sang nhìn Võ đại nhân. Nở một nụ cười, nụ cười méo mó đến mức khó chịu. Nhưng ông ta không chú ý đến việc đó, có lẽ ông ta đang vui, Võ đại nhân...

"Con muốn lấy Võ tiểu thư thật sao?"

"Vâng."

"Con muốn lấy cô ta thật?"

"Con sẽ lấy Võ tiểu thư."

"Lấy một người con không biết mặt? Con sẽ yêu người đó sao?"

"Tình cảm có thể vun đắp theo thời gian..."

Tiểu thiếu gia không ngờ phụ thân lại là người hỏi cậu câu đó.

Yêu một người mà tiểu thiếu gia chưa hề gặp, liệu cậu và người ấy có thể sống với nhau được chăng? Một cuộc hôn nhân không được vun đắp bởi tình yêu...

Yêu?

Suốt bao năm qua tiểu thiếu gia đã yêu chưa?

Những cơn mộng mị cứ kéo dài.

Phụ thân...

Ông chính là cơn ác mộng của tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia muốn thoát khỏi cơn ác mộng ấy.