Chương 3

- Hoàng Thượng! Người không thể cứ nghe lời Trưởng Công Chúa mãi được, nếu ngài thật sự đưa một nữ nhân ở Thanh lâu vào cung, dân chúng và trên dưới quan lại sẽ nói gì chứ?!! Mục Diên lớn tiếng chất vấn. Hoàng Thượng liếc nhìn hắn ra lệnh:

- Dẫn nàng ta tới đây.

-... Vâng, thưa Hoàng thượng.

Mục Diên siết chặt tay, khó chịu quay người bỏ đi. Mộ Dung Hi nhìn theo bóng lưng Mục Diên mà thở dài. Hắn hiếm khi nào tìm được người bạn tốt như Mục Diên, hắn cũng muốn cũng muốn nói nguyên do. Nhưng hắn hiểu rõ, nếu Mục Diên biết quá nhiều, tỷ tỷ hắn chắc chắn sẽ không tha cho Mục Diên. Thế gian nói hắn may mắn vì nhờ các huynh đệ khác đã chém gϊếŧ lẫn nhau mà hắn và tỷ tỷ của hắn mới sống sót, để hắn lên làm Vua. Nhưng sự thật không phải như thế. Năm đó, hắn dễ dàng lên ngôi, không phải vì hắn là hoàng tử út do một nô tì sinh ra nên các huynh đệ khác tha cho hắn. Mà vì chính tay tỷ tỷ của hắn đã gϊếŧ hết tất cả vật cản đường hắn trở thành vua, bao gồm cả phụ hoàng vô tâm của hắn nữa. Sống với tỷ tỷ từ khi còn bé, hắn hiểu rõ tỷ tỷ hắn hơn ai hết. Tỷ tỷ hắn là một người tàn nhẫn và máu lạnh cực độ, nàng sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích cuối cùng. Bên cạnh nàng còn có một con chó rất trung thành. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Mộ Dung Hi hơi đỏ lên, con chó khốn kiếp đó... Hắn được sống đến bây giờ, một phần vì hắn là đệ đệ nàng, một phần vì hắn rất biết nghe lời. Mặt mũi có thể ăn được không? Mạng sống mới là quan trọng nhất.

- Hoàng thượng là yêu thích tên họ Mục đó sao?

Giọng nói lạnh nhạt không rõ ý tứ vang lên sau lưng. Mộ Dung Hi không quay đầu, ung dung ngồi xuống, phẩy tay ra hiệu để tất cả hạ nhân ra ngoài.

- Vu đội trưởng không ở cạnh tỷ tỷ ta mà chạy đến đây làm gì vậy?

- Công Chúa cần ta bảo vệ sao?

Mộ Dung Hi không nói gì. Hình như đúng thế thật, tỷ tỷ quá đáng sợ rồi. Thấy Mộ Dung Hi không phản ứng, Vu Bạch tiến tới chỗ Mộ Dung Hi, áp hắn lên tường.

- Hoàng Thượng còn chưa trả lời câu hỏi trước đó của ta.

- Tại sao ta phải trả lời ngươi?

Mộ Dung Hi có chút sợ nhưng vẫn cứng miệng nói.

- Ta yêu thích ai còn cần ngươi quản sao?

Vu Bạch mặt không cảm xúc nhìn Mộ Dung Hi, lát sau mới từ từ thả Mộ Dung Hi ra.

- Có vẻ đúng là như thế thật, xin lỗi Hoàng Thượng vì đã mạo phạm người. Thần có việc, xin phép lui trước.

Không để Mộ Dung Hi kịp nói lời nào, Vu Bạch đã quay người đi mất.

- Tên khốn đó... rốt cuộc hắn đến đây làm cái gì vậy chứ???

Mộ Dung Hi tức nghiến răng, đá đá cái ghế, lấy tay che đi khuôn mặt đỏ bừng.

Vu Bạch ra ngoài, vứt đi chiếc túi thơm hắn đã đặt người làm từ nửa năm trước vì nguyên liệu hắn muốn dùng rất khó kiếm. Hôm nay, hắn định mang tặng nó cho Mộ Dung Hi, nhưng có vẻ điều đó không cần thiết nữa.