Chương 4

- Vào cung? Không đi. Yến Khuynh Thành vừa nghe Tú bà nói liền lập tức từ chối. Tú bà tỏ ra bối rối khi nghe câu trả lời của nàng.

- Cái đó... Khuynh Thành tiểu thư, đây là mệnh lệnh của Hoàng đế, tôi không thể...

- Thì sao? Ngươi nghĩ ta quan tâm?

Yến Khuynh Thành lạnh nhạt đáp lời, đôi tay vẫn nhẹ nhàng xoa đều đôi chân của bản thân. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt chuyển sang màu vàng:

- Mau ra đó từ chối đi. Lấy lí do thân thể ta không khỏe hay đại loại như vậy. Đi đi.

Tú bà nhìn vào đôi mắt của Yến Khuynh Thành, cơ thể như bị ai đó điều khiển, lập tức trả lời:

- Tôi hiểu rồi, tôi xin phép ra ngoài.

Sau khi Tú bà đóng cửa phòng lại, đôi mắt Yến Khuynh Thành trở lại bình thường. Nàng cởi đi bộ y phục trên người, để lộ chiếc đuôi trắng, đôi tai nhỏ cũng theo đó mọc lên từ đỉnh đầu. Yến Khuynh Thành kiêu ngạo vẫy nhẹ đuôi, leo lên giường cuộn chăn lại hừ hừ:

- Cung thành không có gì tốt đẹp cả. Ở đây được ăn ngon, mặc đẹp, ngoài việc cứ một thời gian nhất định thì phải đánh đàn thôi thì tội gì phải vào nơi nguy hiểm như cung thành?

Sau khi Tú bà nói lại với quân lính bên ngoài, họ nhìn nhau không biết nên làm gì. Họ chưa từng thấy ai dám chống lại lệnh Hoàng đế ban cả. Hơn nữa, Hoàng đế có nói, không được làm Yến Khuynh Thành bị thương nên họ không thể dùng vũ lực để ép nàng. Trong lúc quân lính đang hoang mang thì Mục Diên đi lên phía trước, bình tĩnh nói:

- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ quay lại sau. Xin lỗi vì đã làm phiền.

Nói xong, Mục Diên quay đầu ra lệnh:

- Toàn quân, quay về!

Mục Diên đi tới thư phòng của Hoàng Thượng, đúng lúc Mộ Dung Yên Nhiên cũng đang ở đó. Mục Diên im lặng nhìn Mộ Dung Yên Nhiên, rồi lại quay sang nhìn Mộ Dung Hi. Thấy vậy, Mộ Dung Yên Nhiên mỉm cười nói:

- Có chuyện gì cứ nói luôn đi, không cần quan tâm đến ta đâu.

Mục Diên nghe vậy thì hơi cúi đầu rồi nói một cách nghiêm túc:

- Yến Khuynh Thành từ chối vào cung, chúng thần có tội vì không thể khiến nàng ta đi cùng nhưng thần mong Hoàng Thượng và Công Chúa trách phạt thần và tha tội cho những người còn lại.

Cả Mộ Dung Yên Nhiên và Mộ Dung Hi đều ngẩn người trước thỉnh cầu của Mục Diên, thêm cả biểu cảm nghiêm túc đó nữa. Điều đó khiến Mộ Dung Hi phá lên cười thành tiếng, Mộ Dung Yên Nhiên thì quay mặt sang hướng khác, cơ thể run nhè nhẹ vì cố nhịn cười. Mục Diên cảm thấy khó hiểu. Mộ Dung Yên Nhiên sau một hồi nhịn cười đã lấy lại vẻ ôn nhu điềm đạm thường ngày, nàng mỉm cười nói:

- Tại sao phải trách phạt các ngươi? Các ngươi đâu làm gì sai? Không muốn đi là ý muốn của nàng ấy, các ngươi đã cố gắng rồi. Mau quay về nghỉ ngơi đi.

- Nhưng...

Mục Diên còn định nói thêm, nhưng thấy khuôn mặt đang mỉm cười kia, không hiểu sao hắn cảm thấy hơi lành lạnh.

- Thần hiểu rồi, thần xin phép cáo lui.

- Vậy còn Yến Khuynh Thành?

Sau khi Mục Diên rời khỏi, Mộ Dung Hi thận trọng hỏi Mộ Dung Yên Nhiên:

- Tỷ có cần đích thân đệ...

- Không cần.

Mộ Dung Yên Nhiên ngắt lời hắn. Nàng cầm quân cờ trên bàn lên nghịch nghịch, nói tiếp:

- Nàng ấy không muốn vào thì cứ để nàng ấy ở đó đi. Nàng ấy không muốn vào thì ta ra là được.

Ánh mắt Mộ Dung Yên Nhiên trở nên say đắm:

- Chỉ cần là nàng ấy muốn, ta đều không có cách từ chối mà~