Chương 5

- C...Công Chúa, sao người lại tới nơi này?!! Nha hoàn tên gọi Nhã Tịnh bối rối nhìn trái phải một lượt rồi hỏi nhỏ Mộ Dung Yên Nhiên.

- Gọi ta là tiểu thư. Cứ im lặng đi theo ta là được.

Mộ Dung Yên Nhiên từ tốn nhắc nhở nha hoàn.

- A! Vâng thưa tiểu thư.

Mộ Dung Yên Nhiên liếc nhìn nha hoàn lẽo đẽo theo sau hài lòng mỉm cười, nàng không trả lời câu hỏi trước đó.

Tú bà vừa thấy nàng liền vội vàng chạy đến, bà ta xoa xoa hai tay, giọng nói ngon ngọt:

- Ai ya, khách quý ghé thăm, thật quý hóa quá. Người vẫn muốn phòng riêng chứ?

Mộ Dung Yên Nhiên mỉm cười gật đầu. Chỉ chờ có thế, Tú bà nhanh chóng đưa nàng lên tầng. Sau khi dẫn nàng cùng nha hoàn vào phòng, Tú bà cho người mang rượu cùng đồ ăn lên rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Ngồi một lúc, Mộ Dung Yên Nhiên lắc nhẹ chén rượu trong tay, nói với nha hoàn:

- Nhã Tịnh, em ra ngoài đi đâu đó đi, không cần ở đây mãi đâu.

Nhã Tịnh gật gật đầu rồi rời đi. Mộ Dung Yên Nhiên nhấp một ngụm rượu, yên lặng nhìn về phía cửa phòng như đang đợi điều gì.

Cạch!

Yến Khuynh Thành vội vàng lao vào, khuôn mặt còn nhiễm một tầng đỏ rực, thở gấp.

- Xin lỗi vì đã làm phiền, ta...Yên Nhiên?

Yến Khuynh Thành có chút ngạc nhiên. Mộ Dung Yên Nhiên vỗ lên chiếc ghế bên cạnh, ý kêu nàng mau chóng ngồi xuống. Yến Khuynh Thành cũng không từ chối, nhanh chóng ngồi gục xuống, dáng vẻ kiệt sức. Con gái với con gái, chắc...không thể xảy ra chuyện gì đâu nhỉ? Yến Khuynh Thành có cảm giác bản thân đã quên mất điều gì đó nhưng tác dụng của xuân dược khiến nàng nhất thời không thể nhớ ra. Mộ Dung Yên Nhiên chạm nhẹ vào má Yến Khuynh Thành, quan tâm hỏi han:- Tỷ không sao chứ?

- Không sao, chỉ là trúng một chút xuân dược... Tên khốn đó...

Nàng nắm chặt tay lại. Sống hàng nghìn năm, sao nàng không biết nàng đã trúng xuân dược chứ? Chỉ là không ngờ nàng vậy mà lại bị một nam nhân lừa uống nó, quá mất mặt đi. Toàn thân Yến Khuynh Thành lúc này nóng rực, hơi thở nặng nề.

"Nóng... Khó chịu quá... Thật muốn được chạm vào..."

Yến Khuynh Thành nắm chặt bàn tay đang áp trên má mình, cọ cọ như một con mèo nhỏ. À, đâu phải như, nàng ấy chính là một con mèo mà? Mộ Dung Yên Nhiên thầm nghĩ. Bàn tay của Mộ Dung Yên Nhiên đang đặt trên má khiến cảm giác đó lại mãnh liệt hơn, cơ thể Yến Khuynh Thành như đang gào thét kêu nàng dùng bàn tay đó để xoa dịu cái nóng này. Đột nhiên, Mộ Dung Yên Nhiên buông tay khỏi mặt Yến Khuynh Thành, đứng dậy định rời đi, giọng nói mang theo sự lo lắng:

- Để ta tìm người tới giúp tỷ.

Mắt nhìn cọng rơm cứu mạng đang rời đi, Yến Khuynh Thành vội đưa giữ tay Mộ Dung Yên Nhiên lại. Đôi mắt mờ mịt mang theo chút nước, giọng nói mềm mại:

- Đ... Đừng đi, mau giúp ta...

Mộ Dung Yên Nhiên tỏ ra ngạc nhiên một hồi, nàng gỡ bàn tay đang nắm chặt mình ra, đi về phía cửa phòng.

- Yên Nhiên...

Yến Khuynh Thành có chút mất mát, ngay sau đó lại âm thầm vui mừng. Mộ Dung Yên Nhiên khóa cửa lại rồi quay lại, ẵm Yến Khuynh Thành lên. Khuôn mặt Mộ Dung Yên Nhiên lúc này cũng ửng đỏ:

- Phải khóa cửa lại, tránh bị người khác làm phiền, đúng chứ?

Yến Khuynh Thành cúi đầu gật nhẹ. Nhìn Yến Khuynh Thành đang cúi đầu trong vòng tay của bản thân, khóe miệng Mộ Dung Yên Nhiên khẽ nhếch lên. Tất cả đều đúng như những gì nàng đã sắp đặt.