Chương 2: Hạ Xuống Làm Trắc Phi

Dân chúng vây xem trước cửa phủ đệ Ngũ hoàng tử nổ tung.

Hôm nay bọn họ chẳng qua chỉ muốn đến xem vị Cơ gia đại cô nương này đến tột cùng là bộ dáng như thế nào.

Ai ngờ lại nghe được chuyện này?

Tự làm theo ý mình, khư khư cố chấp…

Sao người Cơ gia lại dám làm càn trên chiến trường như vậy!

Lạc Hồng quét qua từng gương mặt phẫn nộ không ngừng của dân chúng, lại đem tầm mắt dừng ở trên kiệu hoa kia.

“Cơ gia chiến bại, Vũ Lâm sỉ nhục, nhưng Ngũ điện hạ trạch tâm nhân hậu, không đành lòng với Cơ gia đại cô nương, cho nên vẫn nguyện cưới Cơ gia đại cô nương. Lại nghĩ Cơ gia đã là nhà tội thần, ta hy vọng Cơ gia đại cô nương tự nguyện hàng xuống làm Trắc phi, quỳ thẳng một đường từ thiên môn vào trong phủ!”

Tâm Lan dưới bậc thang nghe vậy, trực tiếp bật khóc.

Đây đâu phải là trạch tâm nhân hậu?

Căn bản là khinh người quá đáng!

Thanh Trúc cũng căng thẳng toàn thân.

Rõ ràng là người của phủ đệ Ngũ hoàng tử nâng cao giẫm thấp, bỏ đá xuống giếng, hiện tại lại định để cho tiểu thư nhà các nàng cam nguyện tự nhận lấy nhục nhã quỳ vào phủ đệ sao?

Lạc Hồng đứng trên bậc thang, trong đôi mắt ghen ghét che giấu một tia ý cười trả thù đắc ý.

Chẳng qua cũng chỉ là chó nhà có tang mà thôi, có thể làm cho nàng quỳ vào đã là nhân từ lớn nhất của Ngũ hoàng tử rồi.

Một phế vật ngu ngốc mà thôi, đừng nói là quỳ, chỉ sợ có bắt bò cũng phải bò vào phủ đệ Ngũ hoàng tử mới đúng.

Dân chúng vây quanh phủ đệ Ngũ hoàng tử nghe xong lời này, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Nếu Cơ gia thật sự là hung thủ khiến Lạc Ấp chiến bại lần này, người Cơ gia có thể được gả cho Ngũ hoàng tử đã là đại ân đại đức rồi, tốt xấu gì Ngũ hoàng tử vẫn nguyện ý cho một cái danh phận trắc phi.

Thậm chí có dân chúng phẫn nộ, trực tiếp mở miệng quát: “Chẳng lẽ Cơ gia đại cô nương thấy mình may mắn quá nên không nhịn được tạ ơn trời khóc lóc nỉ non trong đó đấy chứ?”

“Vẫn là nhanh đi ra quỳ vào phủ đệ Ngũ hoàng tử đi, bằng không một lúc nữa Ngũ hoàng tử đổi ý, chẳng phải Cơ gia đại cô nương ngay cả khóc cũng không khóc được nữa sao?”

“Không ngờ một phế vật ngu ngốc cũng có mệnh tốt như vậy, quả nhiên là Ngũ điện hạ tâm thiện a.”

Tâm Lan khóc đến nước mắt mơ hồ.

Tiểu thư nhà nàng không phải là phế vật...

Tiểu thư nhà nàng ngay cả lão thái gia cũng khen là dĩnh ngộ tuyệt luân!

Thanh Trúc xoay người lạnh mắt đảo qua mấy dân chúng nói lời châm chọc kia, sát ý quanh thân rõ ràng đã tiết ra ngoài.

Đúng lúc này, cửa kiệu đóng chặt kia lại bị đẩy ra từ trong ra ngoài.



Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều tụ tập về phía kiệu hoa.

Cơ Tử Chiêu một thân hồng trang, ở dưới vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, vững vàng trầm ổn bước ra khỏi kiệu hoa.

Gió nóng oi bức lướt qua, thổi lên một góc váy thêu mẫu đơn, nhưng lại không thể lay chuyển được thân ảnh gầy gò đứng thẳng dưới bậc thang.

Lạc Hồng đứng trên bậc thang hơi nhíu mày, trong nháy mắt nàng ta lại ở trên thân của kẻ phế vật mà mọi người trong hoàng thành đều biết, bắt được một cỗ lạnh lùng ngạo cốt cùng khí độ phi phàm.

Nhưng!

Ngay một giây sau, Cơ Tử Chiêu lại là hai chân sụp xuống, quỳ gối trước cửa phủ đệ Ngũ hoàng tử.

Trong nháy mắt, dân chúng vây xem đều phát ra tiếng la ó trào phúng.

Trong lòng Lạc Hồng càng cười lạnh không ngừng.

Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ phế vật ngu ngốc được nuôi dưỡng ở khuê phòng mà thôi, làm sao có thể có ngạo cốt cơ chứ?

Sợ là nàng vừa rồi đã cảm giác sai rồi.

“Nếu như Cơ gia đại cô nương đã nguyện ý tự giáng làm phi, kính xin nhanh chóng bò tới cửa phụ là được rồi.” Lạc Hồng cười lạnh nói ra, ngữ khí càng khó nén sự châm chọc.

Dân chúng trước cửa phủ đệ Ngũ hoàng tử thấy vậy, lại càng nhao nhao xoay người muốn đi.

Chẳng qua cũng chỉ là một phế vật ngu ngốc quỳ đi trên đất như dòi bò mà thôi, bọn họ cũng chẳng có tâm tình đứng dưới trời nắng mà xem tiếp.

Nhưng!

Một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng mà lại không sợ hãi, bỗng nhiên từ từ vang vọng mà lên.

“Lạc Ấp chiến bại, đã làm cho mọi người phải thất vọng. Cho dù là nguyên nhân gì, đều là Cơ gia ta thẹn với sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, hy vọng của Vũ Lâm bá tính. Mặc dù nguyên nhân còn cần thánh thượng điều tra rõ ràng mới có thể định đoạt, nhưng ta thân là trưởng nữ Cơ gia, nguyện đứng mũi chịu sào lấy thân tạ lỗi, mong Ngũ điện hạ ban cho một phong thư hòa ly. Cơ Tử Chiêu ta sẽ xoay người rời đi, từ nay về sau không bước lên trước cửa phủ đệ Ngũ hoàng tử một bước!”

Hòa ly?!

Lạc Hồng nghe lời này cả người chấn động, đôi mắt luôn cho là sâu sắc không ai bì nổi kia cẩn thận đánh giá người đang bị khăn trùm đầu màu đỏ che mặt.

Hoàng thành không ai không biết Cơ gia đại cô nương này là phế vật, lại càng là một kẻ ngốc.

Chẳng lẽ...

Tin đồn là sai?

Cơ gia đại cô nương nguyện ý chủ động hòa ly?

Mấy dân chúng đã xoay người chuẩn bị đi, lại nhao nhao xoay người trở về.

Lạc Hồng cũng ước gì đồ phế vật Cơ gia này cút đi, nhưng nàng làm thế nào cũng không nghĩ tới Cơ Tử Chiêu thật sự dám chủ động tuyên bố hòa ly!

Ngũ hoàng tử giáng nàng làm trắc phi, nàng lại muốn chủ động hòa ly...



Đây rốt cuộc là ai đánh vào mặt ai vậy?

“Hoàng thành đều nói Cơ gia đại cô nương là một người câm không thể nhận người, không nghĩ tới hôm nay vừa mở miệng liền không biết điều như thế, khó trách vừa rồi trong quân báo trách cứ người Cơ gia tự làm theo ý mình, khư khư cố chấp, thì ra là do gia môn dạy dỗ.” Lạc Hồng không chịu thua nhìn về phía Cơ Tử Chiêu.

Tất cả nam nhi Cơ gia táng thân ở chiến trường, người của phủ đệ Ngũ hoàng tử làm sao có thể nói ra những lời lạnh lẽo như vậy!

Thanh Trúc cùng Tâm Lan cắn chặt răng, hận không thể xông tới cùng Lạc Hồng liều mạng ngươi chết ta sống.

Cơ Tử Chiêu quỳ trên mặt đất mắt đen nghiêm trang, thanh âm trong trẻo rõ ràng: “Cơ gia ta đời đời không phân biệt nam nữ, nhiều thế hệ chạy tới chiến trường, lấy máu bảo vệ Vũ Lâm! Lấy mạng bảo vệ dân chúng Vũ Lâm! Không chém gϊếŧ toàn bộ tặc tử xâm phạm Vũ Lâm quốc thổ ta, thề chết không về! Cơ gia đến tột cùng như thế nào, cũng nên chờ sau khi lấy về hành quân giản rồi sẽ do Hoàng Thượng định đoạt, cũng không phải là tùy ý người bên ngoài ở chỗ này son đỏ răng trắng bôi nhọ Cơ gia ta!”

Một câu nói mạnh mẽ như vậy, làm cho dân chúng ở đây nhất thời lệ nóng doanh tròng, khí thế trào dâng.

Cơ gia đại cô nương nói không sai, bọn họ sở dĩ có thể yên ổn phồn vinh như thế này, công lao của Cơ gia tất nhiên là không thể thiếu, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ dựa vào một phong quân báo mà thôi, làm sao có thể phán xét tội lỗi của Cơ gia cho được?

Lạc Hồng nhìn dân chúng xung quanh nhiệt huyết sôi trào, trái tim đập thình thịch.

Tại sao chứ...

Những dân chúng vừa rồi mới nhìn Cơ gia náo nhiệt, tại sao lại bắt đầu nhao nhao phản chiến rồi?!

“Cơ gia chiến bại là chuyện ván đã đóng thuyền, là Ngũ điện hạ nhân từ mới chuẩn ngươi vào cửa. Ta thân là đại quản gia phủ đệ Ngũ hoàng tử nể tình ngươi là tướng môn chi nữ, mới cho ngươi một vị trí Trắc phi, ngươi chẳng những không biết cảm ơn, lại còn mưu toan hòa ly, người Cơ gia chẳng lẽ đều là vô pháp vô thiên như thế sao!” Lạc Hồng trong cơn giận dữ, lửa giận trong mắt hận không thể đem bóng dáng gầy gò quỳ dưới bậc thang kia thiêu hủy mới bằng lòng giải hận.

“Lạc Hồng cô nương thân là đại quản gia phủ đệ Ngũ hoàng tử đúng là cần được kính trọng, nhưng nô chính là nô! Cho dù hôm nay ta thật sự giáng xuống làm Trắc phi cũng là chủ! Ngũ điện hạ nhân từ tâm thiện, có thể làm lơ bối phận nô tài chủ tớ trong phủ đệ của mình, nhưng gia giáo Cơ gia ta sâm nghiêm, lại không thể vượt qua quốc pháp lễ pháp này!”

Cơ Tử Chiêu nói xong, quay đầu nhìn về phía dân chúng chung quanh, quỳ lạy ba cái, cái này nặng hơn cái kia.

Cho dù là trên đỉnh đầu còn phủ một tấm khăn voan đại hỉ, nhưng tiếng dập đầu phanh phanh kia đều làm cho người ta nhịn không được ghé mắt nhìn.

“Mặc kệ Cơ gia vì sao mà chiến bại, đều là thẹn với sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, cô phụ sự kỳ vọng của dân chúng, hôm nay Cơ Tử Chiêu ta có tài đức gì mà có thể gả cho Ngũ hoàng tử? Kính xin Lạc Hồng cô nương chuyển lời đến Ngũ điện hạ, vô luận là hưu thư hay là thư hòa ly, Cơ Tử Chiêu tuyệt đối không đổi ý!”

Những lời này, chắc chắn không phải Cơ Tử Chiêu tự ti thân phận, cầm danh dự của mình giẫm lên bùn.

Nhưng chính những lời này đã khiến cho dân chúng ở đây không ai có thể cười nổi.

Bọn họ ôm trong mình huy hoàng đã từng của Cơ gia, lại nhìn Cơ gia đại cô nương lúc này đang quỳ gối trước mặt bọn họ, vừa chua xót vừa nghẹn ngào nói không nên lời.

Thì ra Cơ gia lại giáo dưỡng con cái như thế.

Ngay cả một đại cô nương phế vật không ra khỏi cửa, nép mình khiêm tốn nhất cũng có tư thế ngạo cốt khi sương như thế.

“Cơ gia xảy ra chuyện, cùng một nữ tử gả ra ngoài có quan hệ gì chứ?”

“Người của phủ đệ Ngũ hoàng tử căn bản là khinh người quá đáng, bỏ đá xuống giếng!”

“Mở cửa lớn ra, để cho Cơ gia đại cô nương đường đường chính chính đi vào làm chính phi Ngũ hoàng tử!”

Dân chúng dũng cảm hò hét, tiếng nói làm chấn động Lạc Hồng đứng trước cửa phủ đệ phải lui về phía sau mấy bước, mãi cho đến khi lưng đυ.ng vào cửa phủ lạnh như băng phía sau mới có thể ngừng lại.

Cơ Tử Chiêu thì lạnh lùng xoay người sải bước rời đi, đem phủ đệ Ngũ hoàng tử ném phía sau, không có nửa phần lưu luyến.