Chương 49: Mất Mát 1

Hứa Nam hết nhìn Hàn Thiên rồi lại nhìn sang Chu Hạ Hạ, trong lòng cảm thấy vô cùng hóng hớt.

Chu Hạ Hạ rõ ràng là rất thích Tô Khải Hạo, còn Hàn Thiên thì lúc trước cũng nói là Tô Khải Hạo rất đặc biệt.

Chính cung nương nương? Tiểu tam? Chẳng lẽ ký túc xá của các cô lúc này lại xuất hiện tiết mục hai nữ giành chồng sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Hứa Nam xuất hiện bảy bảy bốn chín bộ phim cẩu huyết.

Mà Chu Hạ Hạ cũng ngẩn người.

Vừa rồi Hứa Nam nói cái gì? Nói Tô Khải Hạo là nam sinh mà Hàn Thiên cảm thấy rất đặc biệt? Đây là có ý gì?

Cô lập tức nhạy cảm phát hiện ra một chút ý tứ không tầm thường trong đó, trong lòng lập tức cảm thấy cảnh giác với Hàn Thiên.

Mà Hàn Thiên nghe được Hứa Nam nói như vậy thì cũng đỏ bừng mặt mũi, khẽ đánh nhẹ một cái lên tay cô ấy: “Cậu đừng có nói linh tinh.”

Hứa Nam cũng ý thức được vừa rồi mình nói không suy nghĩ, thế nên cũng chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.

Lý Dao lúc này cũng nhìn về phía Tô Khải Hạo, mỉm cười chào hỏi.

Trước đó cô cảm thấy mình và Tô Khải Hạo chắc là sẽ không có nhiều liên hệ với nhau nữa, ngoại trừ lúc trở về nhà sẽ có thể gặp mặt thì thời gian còn lại căn bản không gặp nhau.

Thế nhưng mà hiện giờ Tô Khải Hạo và những người bạn cùng phòng của cô lại không ngừng có những mối liên hệ với nhau.

Đầu tiên là Chu Hạ Hạ, hiện tại hình như cả Hàn Thiên cũng có quan hệ không bình thường với Tô Khải Hạo.

Lúc này, Chu Hạ Hạ vẫn còn có chút cảnh giác, không nhịn được hỏi: “Tô Khải Hạo, anh cũng học ở trung tâm âm nhạc à?”

“Ừm, tôi cảm thấy khá hứng thú với âm nhạc.” Tô Khải Hạo cười nói.

Nghe vậy, Lý Dao vô thức muốn hỏi, học phí ở trung tâm âm nhạc có phải là rất đắt không? Tô Hạo lấy đâu ra tiền?

Cô biết tình huống gia đình Tô Khải Hạo, trước kia cha mẹ Tô Khải Hạo có một xưởng may, nhưng vì sau này Tô Khải Hạo bị bệnh nên đã bán đi rồi, trong nhà hắn lúc này đáng lẽ phải không có bao nhiêu tiền mới phải.



Học ở trung tâm âm nhạc, một năm học phí chắc cũng phải tốn đến cả trăm ngàn, gia đình Tô Khải Hạo lấy đâu ra nhiều tiền như thế để hắn đi học?

Lý Dao cảm thấy mình hiểu rõ gia cảnh nhà Tô Khải Hạo nhất trong số những người ở đây.

Mặc dù muốn hỏi, nhưng đến cuối cùng Lý Dao vẫn không nói gì thêm.

“Tô Khải Hạo, xem ra điều kiện gia đình cậu không tệ nhỉ.” Hứa Nam tươi cười nói.

Trước đó Hàn Thiên một mực ở trung tâm âm nhạc, các cô cảm thấy học chút nhạc cụ gì đó cũng không tệ, thế nên mới hỏi thăm học phí một chút. Kết quả là bị học phí một năm cả trăm ngàn tệ làm cho chạy mất dép, đồng thời cũng bảo Hàn Thiên là phú bà.

Chi phí sinh hoạt ở trường đại học của họ chỉ có 2.000 tệ một tháng, làm sao có thể bỏ ra 100.000 tệ đi học nhạc cụ gì đó được chứ.

“Được rồi, Hạ Hạ, bọn tớ đi chơi đây, cậu và Tô Khải Hạo tiếp tục học lái xe đi.”

Hứa Nam nhanh chóng lên tiếng, sau đó ba cô gái rời khỏi nơi này.

Nhìn thấy bọn họ rời đi, Tô Khải Hạo khẽ cười nói: “Mấy bạn học của cô nhiệt tình thật đấy.”

Chu Hạ Hạ lúng túng: “Tính cách của Hứa Nam lúc nào cũng tùy tiện như vậy.”

Tô Khải Hạo cười cười, không nói thêm gì.

"Đúng rồi, Tô Khải Hạo, anh học gì ở trung tâm âm nhạc thế?” Chu Hạ Hạ tò mò.

"Đàn dương cầm." Tô Khải Hạo nói.

Nghe vậy, trong lòng Chu Hạ Hạ lập tức rung lên một hồi chuông báo động, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Hàn Thiên cũng học cái này.”

“Tôi biết.” Tô Khải Hạo gật đầu: “Phòng đánh đàn của cô ấy ở ngay cạnh phòng tôi.”

Bởi vì câu nói này của Tô Khải Hạo mà cả buổi chiều Chu Hạ Hạ đều không yên lòng, lúc tập lái bị huấn luyện viên mắng không ít lần.

Hai người đó đi học chung với nhau như vậy, nói không chừng sẽ nảy sinh tình cảm.



Tâm tình của cô hơi mất mát, hiện giờ cô và Tô Khải Hạo cũng chẳng tính là gì cảm cho dù Tô Khải Hạo thích Hàn Thiên thì cô cũng chẳng nói gì được.

Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên có một con chó từ đâu chạy ra.

Chu Hạ Hạ nhìn thấy con chó này thì đứng đờ người ra, không dám nhúc nhích.

“Sao thế?”

Lúc này hai người đang đứng bên đường đợi xe, Tô Khải Hạo phát hiện ra sự khác thường của cô thì hỏi.

“Tôi... Tôi sợ...” Chu Hạ Hạ lắp ba lắp bắp, thân thể run rẩy.

“Không sao, có tôi ở đây, con chó kia không dám tới đây đâu.” Tô Khải Hạo an ủi, hắn giả vờ nhặt cục đá lên, con chó kia lập tức chạy biến.

Nhưng Chu Hạ Hạ vẫn run lên bần bật. Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Tô Khải Hạo cũng không suy nghĩ gì, nắm lấy tay Chu Hạ Hạ: “Không sao, đi theo tôi là được.”

Hai người cứ thế cùng nhau đi về phía trước, mà lúc này con chó kia cũng đã chạy xa, không còn nhìn thấy tung tích nữa, Chu Hạ Hạ thở phào một hơi.

“Sợ chết đi được.” Cô không nhịn được nói.

“Cô sợ chó à?” Tô Khải Hạo hỏi.

Chu Hạ Hạ: “Hồi nhỏ tôi bị mấy con chó đuổi ngã xuống hồ, may mà được mọi người nhìn thấy cứu lên.”

Nếu không thế thì chắc cô đã bị chết đuối rồi, từ đó về sau, Chu Hạ Hạ rất sợ chó, bình thường gặp chó đều đi đường vòng.

“Hoàn toàn không nhìn ra, không phải tính cách của cô hoạt bát lắm sao?” Tô Khải Hạo cười nói.

"Nào có."

Chu Hạ Hạ ngượng ngùng nói, cảm giác như bạn gái đang nũng nịu vậy.

Lúc này Tô Khải Hạo vẫn còn đang nắm lấy tay cô, Tô Khải Hạo cảm thấy tay con gái cứ như không có xương vậy, mềm mềm, sờ rất dễ chịu, thế nên không nỡ buông ra.