Chương 50: Mất Mát 2

Trước kia Tô Khải Hạo nghĩ chờ khi mình học đại học thì sẽ tìm một cô gái xinh đẹp rồi yêu đương, hiện giờ hắn không học đại học, nhưng yêu đương thì vẫn có thể.

Dáng vẻ này của Chu Hạ Hạ, nếu như nói chuyện yêu đương với hắn thì cũng không tệ lắm.

Hắn không buông tay Chu Hạ Hạ ra, hai má Chu Hạ Hạ đỏ bừng, cũng không tránh né.

Trong lòng cô tràn đầy những suy nghĩ hỗn loạn, Tô Khải Hạo nắm tay cô rồi, có phải hắn thích cô không?

Tô Khải Hạo nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cô thì cảm thấy cô rất đáng yêu, không khỏi cười nói: “Đói bụng không? Có muốn đi ăn đồ nướng không?”

“Được.” Nghe vậy, Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu nói nhỏ.

Hai người nhanh chóng bắt xe đi tới con đường đầy đồ ăn vặt.

Nơi này cách đại học Giang Lăng không xa, bây giờ thời tiết lạnh, ăn đồ nướng là tuyệt nhất.

Hai người nhanh chóng ghé vào một quán, trong lúc ăn đồ nướng, Chu Hạ Hạ hỏi lúc mình có thời gian có thể tới trung tâm âm nhạc tìm Tô Khải Hạo được không. Tô Khải Hạo nói đương nhiên có thể.

Chu Hạ Hạ lại nói lúc học lái xe cô rất ngốc, không biết tuần sau thi môn thứ ba có qua được hay không.

Tô Khải Hạo nhất thời cười nói: "Không có việc gì, vẫn còn thời gian mà, cứ từ từ học, rồi sẽ qua thôi, không qua thì vẫn còn bốn năm đại học để thi bằng lái.”

Nghe thấy Tô Khải Hạo nói như vậy, Chu Hạ Hạ thở phì phò, nhẹ nhàng đánh lên tay hắn một cái.

Cứ như vậy, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Sau đó, Tô Khải Hạo đưa Chu Hạ Hạ về đến cổng trường.

“Cô về ký túc xá đi, tôi đi đây.” Hắn xua tay nói.



“A... Ừm.” Chu Hạ Hạ gật đầu, lưu luyến nhìn theo bóng lưng Tô Khải Hạo rời đi.

Suốt dọc đường đi, Tô Khải Hạo một mực nắm tay cô, cô còn tưởng hôm nay hắn sẽ tỏ tình với cô nữa, không ngờ đến cuối cùng lại chẳng có cái gì.

Chu Hạ Hạ lưu luyến nhìn Tô Khải Hạo ngồi xe rời đi, trong lòng hơi mất mác.

Tuy rằng mất mác, nhưng mà rất nhanh liền biến mất.

Nghĩ lại, hôm nay quan hệ giữa cô và Tô Khải Hạo đã tiến thêm một bước dài. Cho nên, Chu Hạ Hạ vẫn rất vui vẻ.

Tâm trạng cô vui vẻ trở về ký túc xá.

Lúc này trong ký túc xá đã có vài cô gái ở đây.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Chu Hạ Hạ, Hứa Nam cười xấu xa nói: "Ai u, Hạ Hạ của chúng ta đã về rồi à? Hôm nay có chuyện gì đặc biệt à?"

Nghe thế, nhớ tới lúc trước Tô Khải Hạo nắm tay mình không buông, Chu Hạ Hạ nhất thời cảm thấy mặt đỏ hồng.

Tuy rằng Hứa Nam chưa từng yêu đương, nhưng mà tự xưng là chuyên gia tình yêu, nhưng thật ra vẫn có chút bản lĩnh, cô ấy nhìn thấy Chu Hạ Hạ như thế, liền không khỏi kêu lên một tiếng, nói: "Thật sự xảy ra chuyện gì à? Hạ Hạ, nói nhanh lên xảy ra chuyện gì?"

Trên mặt cô ấy đầy vẻ hóng chuyện.

Tiếp đó Chu Hạ Hạ liền kể việc Tô Khải Hạo nắm tay mình.

"Oa, nắm tay, Tô Khải Hạo có thổ lộ với cậu không?" Tính hóng chuyện của Hứa Nam được thỏa mãn rất lớn, lại tiếp tục truy hỏi.

Thấy Chu Hạ Hạ lắc đầu, cô ấy lại nói: "Không sao, hiện tại đã nắm tay, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ thổ lộ thôi."



Cô nàng nhiều chuyện Hứa Nam nói nhỏ, mà lúc Chu Hạ Hạ nói xong, cũng nhìn về phía Hàn Thiên, thấy cô biết việc này, vẻ mặt không có gì thay đổi, trong lòng không khỏi hơi yên lòng.

Thực ra việc này rất bình thường, bỗng nhiên biết được một cô gái khác có ý với nam sinh mà mình thích, hơn nữa ngoại hình của cô gái này còn không thua kém mình, thậm chí còn có tài chơi Dương cầm, cho dù là ai cũng đều sẽ cảm thấy có chút lo lắng, không thể nào xem như không có chuyện gì xảy ra được.

Chu Hạ Hạ cảm thấy điều kiện bản thân rất tốt, nhưng mà so với một cô gái vừa có sắc vừa có tài như Hàn Thiên, cô tự nhận là vẫn kém một chút.

Cô nhìn Hàn Thiên, nhịn không được hỏi: "Hàn Thiên, lúc trước tớ nghe Hứa Nam nói cậu với Tô Khải Hạo..."

Nghe vậy, Hàn Thiên mỉm cười, nói: "Hứa Nam là một đứa lắm lời, cậu đừng nghe cậu ấy nói lung tung, tớ và Tô Khải Hạo mới vừa gặp nhau sáng hôm nay, sau đó Tô Khải Hạo đàn một khúc Dương cầm mà lúc trước tớ rất quen thuộc, ngoài ra không còn gì khác cả."

"Yên tâm, tớ và Tô Khải Hạo không có gì."

Lúc trước có thể Hàn Thiên có chút để ý đến Tô Khải Hạo, cảm thấy nam sinh này hơi đặc biệt, hơi có hảo cảm.

Nhưng mà xem tình huống hiện tại, quan hệ của Tô Khải Hạo và Chu Hạ Hạ đã đến bước này, đoán chừng sẽ rất nhanh chóng trở thành bạn trai bạn gái.

Dưới tình huống như vậy, cô không thể nào xen vào tình cảm giữa hai người họ được.

Nếu Tô Khải Hạo còn chưa có bạn gái, hoàn toàn độc thân, thì có thể cô sẽ tiến tới gần hơn một chút, để hiểu hơn về vị nam sinh cho mình cảm giác đặc biệt này.

Nhưng mà hiện tại trong lòng cô đã vạch ra giới hạn rõ ràng cho mình, mình cần giữ một khoảng cách với Tô Khải Hạo.

Điều này cô đã nghĩ đến trước đó rồi, cho nên vừa rồi khi nghe được chuyện Chu Hạ Hạ và Tô Khải Hạo nắm tay, cô cũng không có gì khó chịu.

Cái gì của mình thì sẽ là của mình, của người khác thì sẽ là của người khác, cô rất kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không đi tranh cướp của người khác.

"Ơ này, Hàn Thiên, chuyện giữa các cậu lôi tớ vào làm cái gì."