Chương 4: Môi thật là mềm

“Tôi đã cho người làm váy cưới, tuy rằng hơi gấp nhưng may mắn vẫn kịp.”

Mặc kệ cuộc hôn nhân này xuất phát từ mục đích gì, nhưng việc bọn họ sắp thành hôn là sự thật. Thịnh Dĩ Nam chắc chắn không để cô tùy hứng nói không gả liền không gả, Diêm gia càng không để chuyện như vậy xảy ra.

Thịnh Hạ không biết nên nói gì, mắt nhìn chiếc nhẫn trong tay hắn đến sững sờ, nhất thời không khí trong phòng ngập tràn xấu hổ, cũng may Dương Tĩnh Hà kịp thời gọi bọn họ xuống ăn cơm.

Mẹ của khối thân thể này có đôi khi không biết nói bà ấy có điểm gì tốt, nhưng đối xử với con gái ruột của mình không tệ, ít nhất chi phí ăn mặc đều thuộc loại tốt nhất.

Hôm nay trong nhà có khách, đồ ăn cũng phong phú hơn ngày thường rất nhiều.

Rõ ràng phần lớn đều là đồ cô thích ăn, nhưng cả nửa ngày một chén cơm nhỏ trong bát cũng không vơi đi bao nhiêu. Diêm Hướng ngồi bên cạnh còn thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cô.

“Bảo bảo, sao con không ăn nha?”

Đối mặt với khuôn mặt tràn đầy quan tâm của Dương Tĩnh Hạ, Thịnh Hạ rũ mắt xuống, cư nhiên cô có chút không dám đối diện với bà ấy.

Lại nói dù sao cô cũng không phải nguyên chủ, bà ấy là mẹ còn không thể biết con gái ruột mình đã chết.

“Con không đói, hai người ăn nhiều một chút.”

Bữa cơm này Dương Tĩnh Hà cùng Diêm Hướng ăn đến vui vẻ. Thịnh Hạ chỉ yên lặng ăn một chén cơm nhỏ, khi bị hỏi cô mới mở miệng nói vài câu.

Sau khi ăn xong Dương Tĩnh Hà quyết tâm để Thịnh Hạ tiễn Diêm Hướng, căn bản cô còn chưa có cơ hội cự tuyệt đã bị đẩy ra khỏi nhà..

Thịnh Hạ nhìn cửa lớn đóng lại thở dài.

“Đi thôi, xe anh để chỗ nào? Tôi tiễn anh.”

“Phía trước không xa.”

Chỗ ở của Thịnh gia cách những nhà khác rất xa, không gian tư nhân cũng rộng rãi thoải mái. Diêm Hướng đỗ xe dưới bóng cây phía trước, mơ hồ có thể thấy được.

Dọc theo đường đi Thịnh Hạ không biết mở miệng nói gì, nhưng người đàn ông phía sau đột nhiên ngừng lại.

“Thịnh Hạ.”

“Ân.”

Không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, Thịnh Hạ có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt yêu kiều lấp lánh ánh nước khiến người đối diện không nhịn được kích động trong lòng.

Kỳ thật Thịnh Hạ lớn lên rất xinh đẹp, chỉ vì muốn hơn thua với Thịnh Mộ Tình mới quyết định đi chỉnh dung. Cũng may Thịnh Hạ xuyên tới đúng lúc cô ấy chưa thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ.

Yết hầu Diêm Hướng khẽ trượt, cô gái trước mặt có lẽ còn không biết mình đã tiến vào bẫy rập của thợ săn. Trong lòng hắn dâng lên một tia không đành lòng, nhưng nhanh chóng tia không đành lòng đó bị ác niệm đập tan.

Thân hình người đàn ông áp xuống, hoàn toàn che phủ cơ thể chỉ cao1m65 của người thiếu nữ trước mặt.

Ánh mắt người đàn ông vô cùng có tính xâm lược, hai tay như gọng kìm chặt chẽ ôm người vào trong ngực, hai cơ thể gắt gao dán chặt nhau.

Thịnh Hạ sợ run.

“Anh làm gì vậy?!”

Hiện tại đang là giữa hè, vải vóc trên cơ thể vốn dĩ đã ít. Hai người ôm nhau như vậy, lửa nóng của đối phương khiến cô không nhịn được mặt đỏ tim đập.

Đẩy vài lần cơ thể hắn vẫn bất động, Diêm Hướng còn ôm cô chặt hơn.

“Diêm Hướng!” Âm thanh buồn bực của Thịnh Hạ càng giương cao.

“Ô…Ngô ngô ngô!”

Diêm Hướng bỗng nhiên cúi đầu hôn sâu cái miệng nhỏ, đem âm thanh kháng nghị của cô nuốt vào bụng.

Quả nhiên không khác trong tưởng tượng là bao, đôi môi mềm mại còn mang thêm hương vị thơm ngọt. Không biết làm sao người trong lòng còn đang khẩn trương bắt lấy tay áo hắn, miệng nhỏ khẽ nhếch càng thuận lợi cho hắn công thành đoạt đất.

Bực bội đến muốn thở cũng không được.

Cảm thụ một chút liền thấy cũng không xa lạ, ngược lại có cảm giác như đã lâu không gặp.

Đầu óc Thịnh Hạ mơ hồ, bản năng sinh tồn khiến cô kháng cự giãy giụa. Thời điểm cô cho rằng mình sắp chết, nụ hôn giữa hai người cuối cùng cũng dừng lại.

Không khí rót vào phổi khiến cô không nhịn được từng ngụm từng ngụm hít thở.

“Ha…ha…”

Đôi môi bị hôn đến đỏ bừng còn mang theo nước bọt chưa kịp nuốt vào, rơi xuống cái miệng nhỏ đang không ngừng đóng mở, Diêm Hướng lại muốn hôn lên nó.