Chương 5: Nụ hôn đầu đã mất, bị đè trước xe sờ huyệt

“Vô sỉ!”

Thịnh Hạ giận đến mặt mũi đỏ bừng, một nửa khác là do xấu hổ.

Đây vẫn là nụ hôn đầu của cô, cư nhiên bị hắn cướp đi bằng cách này..

Càng nghĩ càng giận, Thịnh Hạ chỉ hận không thể đấm hắn.

Cô nghĩ vậy nhưng cũng thực sự làm vậy, đáng tiếc cú đấm của cô trên người Diêm Hướng không khác gì gãi ngứa. Hắn đè đôi tay đang làm loạn trên người mình xuống.

Cổ tay mạnh khảnh cứ thế bị ấn lên trên đỉnh đầu, sau lưng là thủy tinh cứng rắn, Thịnh Hạ đã bị hắn chế trụ. Bởi vì hô hấp dồn dập khiến trước ngực cô không ngừng phập phồng.

“Anh buông tôi ra!!”

Trực giác Thịnh Hạ cảm thấy không tốt, chỉ là mặc cho cô giãy giục thế nào, cơ thể cũng không tránh thoát khỏi đôi tay như gọng kìm.

Cổ tay ẩn ẩn có chút đau. Phát hiện chính mình không thoát được, Thịnh Hạ cũng không muốn tỏ ra yếu thế, sau khi nhắm mắt lại miệng cũng ngậm chặt không phát ra âm thanh, đến nhìn cũng lười nhìn hắn một cái.

Cơ thể hai người dán sát chặt chẽ, ưu thế chiều cao khiến Diêm Hướng nhìn không sót phong cảnh trước ngực Thịnh Hạ.

Mùa hè vốn đã mặc đã ít vải, thời điểm ra ngoài trên người cô cũng chỉ mặc một chiếc váy tương đối đơn giản thoải mái.

Cổ áo hình tròn không thể ngăn hắn nhìn thấy hơn nửa nhũ hoa bao trong áo ngực. Làn da Thịnh Hạ lộ ra bên ngoài trắng nõn, nhìn không khác gì dương chi bạch ngọc. Hơn nữa cô vốn thuộc tuýp người dù có phơi nắng thế nào cũng không đen được.

“Thật đáng yêu.”

“Cái gì?”

Nhất thời cô không kịp phản ứng, chờ nhìn theo tầm mắt của hắn mới biết hắn nói gì. Tức càng thêm tức, cô nhấc chân đá Diêm Hướng.

Diêm Hướng không chút hoang mang ép chặt cơ thể Thịnh Hạ, cơ thể hắn len vào giữa khiến cô không thể không tách hai đùi ra.

Tư thế như vậy thực sự là quá ái muội, Thịnh Hạ có chút sợ hãi, trước nay chưa từng có người làm vậy với cô.

Ý đồ xâm lược của người đàn ông thập phần rõ ràng, căn bản cô không thể xem nhẹ ánh mắt trần trụi trước mặt. Tại một khắc khi tay bị cưỡng chế, cô mới thật sự cảm nhận được sự chênh lệch giữa nam và nữ.

“Biết vì sao tôi chọn em không?”

Thịnh Hạ không trả lời, ánh mắt sáng quắc nhìn Diêm Hướng biểu đạt nghi vấn trong lòng mình.

“Khi nhìn thấy ảnh của em từ cha em tôi liền nghĩ, làn da trắng nõn xinh đẹp như vậy, nhiễm tìиɧ ɖu͙© chắc chắn sẽ rất tuyệt.”

Thịnh Họa bị dọa tới choáng váng, đôi mắt nhìn hắn dường như không nhúc nhích.

Diêm Hướng hồn nhiên không để ý lời nói của mình dành cho đối phương có bao nhiêu kinh khủng.

“Nghe tin em muốn chỉnh dung vì tên đàn ông kia tôi còn thấy có chút đáng tiếc, may mắn em chưa có làm việc ngốc.”

Hắn vẫn thích vẻ đẹp hiện tại của cô hơn, dù sao gặp được người có khẩu vị phù hợp với mình như vậy thật không dễ dàng.

Diêm Hướng sờ sờ gương mặt Thịnh Hạ yêu thích không buông tay, chọc đến khi cô không nhịn được phát run.

Rõ ràng đang vào giữa trưa nắng nóng, vậy mà hơi lạnh bốc lên khiến Thịnh Hạ không nhịn được rùng mình.

Tin đồn Diêm gia có mấy người không bình thường hóa ra là thật. Không nghĩ người này gan to như vậy, lần đầu tiên gặp mặt đã làm loại sự tình này với cô, càng quá đáng hơn chính là…

Diêm Hướng thừa dịp cô ngây người, ngón tay dọc theo mép váy thăm dò bên trong đùi, hai chân bị hắn đè sang hai bên không thể khép lại. Giờ phút này Thịnh Hạ không khác gì cá nằm trên thớt mặc người đùa bỡn.

“Không cần…”

Thiếu nữ trước mặt hoảng sợ đến phát khóc, thế nhưng thợ săn đã bắt đầu hành động sao có thể buông tha con mồi trước mặt.

Ban tay linh hoạt như ngựa quen đường cũ tiến vào hoa huyệt, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, qυầи ɭóŧ mỏng manh đã tuột xuống treo ở trên bắp đùi.

Ngón tay tựa như con rắn nhỏ quấn lấy mật thịt.

Thịnh Hạ khóc đến càng dữ dội, liều mạng giãy giụa.

“Đừng như vậy, mau dừng lại! Xin anh, dừng lại đi!”