Chương 19: Nướng BBQ

Editor: Dung Chiêu

Nàng không nhịn xuống được, trừng mắt nhìn Thái Tử oán giận một chút.

Ngươi không ăn thì thôi, còn chơi với củ khoai làm gì? Có còn để cho người khác ăn nữa không vậy?

Tuy rằng Thái Tử điện hạ không ăn, nhưng thực sự lăn lộn nó không ít.

Củ khoai đã bị hắn tra tấn, nhìn không ra hình dạng ban đầu nữa rồi.

Chẳng lẽ là khoai nướng không đủ sức hấp dẫn sao?

Dù sao Thái Tử điện hạ cũng là hậu duệ của Vua và Hoàng Hậu, là con cháu quý tộc, có cái gì chưa từng thấy qua, có cái gì chưa từng được ăn đâu?

Khoai lang nướng thì ở trên đường cũng có bán, không phải là không thể mua, chắc là hắn cũng đã từng ăn rồi, không thấy hợp khẩu vị, cho nên chỉ ăn thưởng thức mà thôi, chứ thực ra không thích lắm?

Có lẽ nên làm món mới, món mà hắn chưa từng được ăn nhỉ.

Ngu Dung phát hiện, phía đối diện im lặng một lúc lâu, không nói gì. Có khả năng có liên quan đến việc hắn không nói một lời nào, thiếu nữ kia đúng là có lá gan thật lớn, nhưng cũng không dám quá mức làm phiền hắn.

Bây giờ nàng an phận, không làm động tác kì quặc gì khác, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nàng vuốt vuốt quần áo, và tiếng miệng nhỏ đang ăn gì đó.

Có lẽ là cảm thấy ăn chưa đủ no, hắn nghe được tiếng bước chân, liền liếc mắt nhìn ra phía ngoài, thấy thiếu nữ mặc quần áo hắn, khoác áo khoác của hắn, tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa. Nàng cũng nhớ lời hắn nói, đội mũ lên, hai bàn tay chụm lại, đem khuôn mặt che lại.

Chỉ cần nàng nhớ lời hắn nói, ngoan ngoãn thực hiện, thì người thường xuyên làm động tác nhỏ phiền phức như nàng, hắn cũng có thể chịu đựng được, mở một mắt, nhắm một mắt, coi như hắn không nhìn thấy là được.

Ngu Dung thu hồi ánh mắt, đem hết sự chú ý tập trung vào bàn làm việc trước mặt.

Không biết đã qua bao lâu, hắn lại nhìn thấy nàng quay trở về, trên tay cầm một cái mâm lớn, trên mâm có những viên nhỏ tròn tròn được xiên thành những cái que, hắn cũng không hiểu gì, chỉ nhìn thấy nàng cầm đồ vật tới phía sau bình phong, thành thật ngồi xuống, đem những cái que đặt ở trên bếp lò.

Lông mày hắn hơi nhăn lại.

Nàng lại đang làm trò gì?

Nghĩ kĩ hơn, cũng chỉ có thể là một ít thức ăn mà thôi, nàng tính ra vẫn còn có chừng mực, sẽ không làm điều gì quá mức.

Ngu Dung hạ mi xuống, thu lại tâm tư, chuyên tâm xử lí công vụ.

Hôm nay làm việc phá lệ không thông thuận, đã bị nàng làm gián đoạn nhiều lần, ngòi bút dưới tay nâng lên lại đặt xuống, suy nghĩ một hồi lâu mới tìm được cảm giác.

Hắn mới viết chưa được bao lâu, mới phê xong hai ba cái sổ con, thì lại ngửi thấy mùi vị thịt rất nồng, từ bên ngoài tràn vào bên trong.

Có một ít khói cũng bay vào bên trong, làm hắn ngứa cổ họng, không nhịn được mà ho khụ một tiếng.

Ngu Dung vừa nắm tay ho khụ khụ, vừa bực bội hỏi nàng:

“Ngươi lại làm cái gì nữa?”

Nướng khoai lang thì không có khói, cỗ khói trắng này không giống như nướng các loại củ.



“Thưa điện hạ.”

Người ở ngoài phòng rất có tinh thần trả lời.

“Đã qua giờ cơm trưa rồi, tính cả ngày hôm qua và hôm nay, đã 3 bữa ngài không ăn gì cả, thật sự là không cảm thấy đói bụng sao?”

Từ lúc nàng ăn khoai nướng xong, rồi sau đó ra cửa gọi người chuẩn bị nguyên liệu, không để ý tới đã rời đi khoảng 2 canh giờ, bây giờ chắc là đã đến giờ Thân. Từ đêm hôm qua, Thái Tử chưa ăn gì cả, mới chỉ uống nước mà thôi.

Gian phòng bên trong không có điểm tâm, nàng biết được, mặc dù là có, nhưng Thái Tử cũng sẽ không ăn.

Làm sao mà hắn lại một mực cố chấp như vậy, mãi không ăn cơm?

Dựa vào uống gió Tây Bắc để sống sao?

“Thϊếp sợ Thái Tử điện hạ bị đói, cho nên nướng một ít đồ cho điện hạ ăn, có đồ ăn, có nấm, còn có cả thịt nha ~”

Ngu Dung nhíu mày.

Tầm mắt lướt qua nàng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đã qua giờ trưa rồi?

Căn phòng này ở hướng nam, phía trước sân không có gì che chắn, giữa trưa thì mặt trời sẽ dừng ở tấm giấy trên cửa sổ, bây giờ không còn nữa, như vậy đúng là đã qua giờ cơm trưa.

Hắn không gọi cơm, Nam Phong lại hiểu rõ tính tình của hắn, biết hắn giờ này không có tâm trạng ăn cơm, nên dứt khoát không hỏi, hắn cũng đã quen với việc ba bữa không ăn, người khác thì nhất định sẽ không chịu được.

Bên tai đột nhiên vang lên lời nàng nói lúc nãy.

“Cuộc sống của Cơ Ngọc lúc bé quá khó khăn, thường xuyên hôm đói hôm no, dạ dày không được tốt, bữa nào mà không ăn thì dạ dày cảm thấy đói đến mức đau.”

Nghĩ vậy, một chút bất mãn trong lòng hắn cũng tiêu tán đi, Ngu Dung giọng điệu tùy ý nói:

“Ngươi tự mình ăn đi, bổn cung không ăn.”

Cơ Ngọc chớp chớp mắt.

Lại vẫn không ăn, hắn muốn thành tiên sao?

Buổi sáng nàng món khoai lang đơn giản, hắn đã từng ăn, không có lực hấp dẫn, thế bây giờ món nướng BBQ này thì đủ lực hấp dẫn chứ?

Vì sao vẫn không ăn?

Cơ Ngọc nướng rất nhiều, cố ý nhờ Nam Phong lấy nguyên liệu cho.

Dựa theo lời nàng phân phó, đem nấm, cải trắng, rau hẹ, khoai tây, và thịt dê, thịt ba chỉ, xiên vào que tre, nàng nướng được rất rất nhiều xiên tre, chính nàng ăn không hết, nên chuẩn bị đem một ít cho Thái Tử điện hạ.

Thế mà cẩu nam nhân này còn không cảm kích?

Cơ Ngọc trầm tư một lát, lại khuyên bảo thêm một câu.

“Đồ nướng BBQ ăn ngon lắm, chắc chắn điện hạ sẽ thích, ngài thật sự không ăn thử một miếng sao?”

Cẩu nam nhân vững vàng như núi Thái Sơn, vẫn không nhúc nhích.



“Không ăn.”

Nàng lại bị từ chối, hôm nay đây là lần thứ tư rồi.

Cơ Ngọc không kiên trì nữa, lo lắng sẽ thật sự đắc tội hắn, đành phải dừng lại. Nàng ăn một chút lót bụng, sau đó vội vàng dùng giấy dầu gói lại một ít đồ nướng, chuẩn bị đem cho Nam Phong. Bởi vì chủ tử chưa ăn cơm, nên người hầu hạ bên cạnh như hắn cũng sốt ruột không ăn.

Chủ tử khó thu phục, Nam Phong thì đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần dùng nước mắt “bức ép” hắn một chút là xong, hắn thực dễ dàng đầu hàng trò này của nàng, mỗi lần như vậy, mục đích của nàng đều có thể đạt được.

Cơ Ngọc đi làm người xấu.

Nàng “bức ép” Nam Phong xong, lại nhân tiện đi “bức ép” những người khác. Những người khác thì lại càng dễ dàng, chỉ cần nàng nói Thái Tử định lập nàng làm Thái Tử Phi, đắc tội nàng chính là đắc tội Thái Tử Phi tương lai, nàng không cần tốn nhiều công sức, đã đem từng người bên cạnh Thái Tử đều “bức ép” xong.

Chờ đã “bức ép” hết mọi người, trong phòng nàng chỉ còn dư lại mười que xiên, có rau dưa có cả thịt, hơn nữa mấy que này xiên rất nhiều, gấp mấy lần que xiên của người khác.

Cơ Ngọc chọn mấy que xiên nướng nhìn ngon nhất, bọc lại bằng giấy dầu, nàng đếm ngón tay, bắt đầu đếm ngược.

Bắt đầu đếm từ một trăm, đếm đến 50, Thái Tử bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh, đầu tiên là thay đổi tư thế ngồi, sau đó giống như cảm thấy cũng không thoải mái, mới đứng dậy, đi nhặt cái mũ rèm hắn ném ở bên cạnh, sau đó không biết lấy áo choàng ở đâu, khoác lên người rồi bước chân hướng đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua chỗ nàng, bước chân hơi hơi dừng lại, sau đó lại không chút do dự bước chân rời đi.

Cơ Ngọc chờ hắn đi xa, mới cầm gói đồ nướng BBQ đã được cẩn thận bằng giấy dầu, rón ra rón rén đi vào phía bên trong, không có nhìn lung tung để thỏa mãn lòng hiếu kì, nàng chỉ quơ quơ ấm trà, bên trong quả nhiên là trống rỗng.

Nàng quan sát thấy Thái Tử điện hạ có một thói quen, chỉ cần gặp được vấn đề khó nghĩ, ngòi bút dưới tay không di chuyển, là hắn sẽ không tự giác mà uống trà, một bình trà kia cũng không hề nhỏ, trong vòng một buổi sáng bị hắn uống hết, người bình thường chỉ cần mấy khắc, nửa canh giờ sau là đã muốn đi nhà xí một lần.

Thái Tử điện hạ kia, chỉ có vào mà không có ra, cả buổi sáng cũng chưa động đậy gì.

Nàng thật vất vả mới chờ đến lúc hắn đi nhà xí, Cơ Ngọc đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, đem gói giấy dầu để ở trên bàn hắn phê duyệt tấu chương, nàng mở toàn bộ giấy dầu ra, đồ nướng trước đó đã nguội, nàng vừa mới nướng lại, giờ vẫn còn nóng hôi hổi, nàng mở giấy ra, chờ đến lúc Thái Tử điện hạ trở về, nhiệt độ sẽ giảm vừa đủ để ăn.

Nàng “bức ép” Nam Phong và đại gia xong, nên giờ lại “bức ép” Thái Tử điện hạ.

Nàng có dự cảm, muốn thử giới hạn chịu đựng của Thái Tử điện hạ một phen. Nàng hôm nay ở trong phòng hắn nướng khoai, lại nướng BBQ, khói trắng bay vào trong, làm hắn ho khù khụ, tình huống như vậy mà hắn còn chưa trách phạt nàng.

Là vì yêu sao? Là chiều chuộng nàng sao? Đương nhiên không phải, cũng không phải vì tính tình hắn tốt, mà là vì nàng hữu dụng đối với hắn.

Vì thế việc xây dựng quan hệ tốt là thập phần cần thiết, rốt cuộc sau này ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy đối phương.

Cơ Ngọc để gói đồ cẩn thận, còn không quên dùng bút lông của hắn, viết chữ ở trên giấy, để nhắn lại cho hắn.

Ngu Dung vừa ra đến ngoài cửa, liền nhìn thấy Nam Phong vội vàng đem thứ gì đó giấu ở sau lưng. Hắn vừa ra đến hành lang, lại nhìn thấy thị vệ của hắn trộm giấu đồ sau lưng. Hắn vừa đến hậu viện, lại lần nữa thấy cung nữ thái giám đem thứ gì đó giấu ở sau lưng.

Ngu Dung trầm mặc.

Không cần đoán cũng biết được, lại là chuyện tốt mà thiếu nữ kia làm ra.

Lúc đi ngang qua người bọn họ, hắn ngửi được mùi hương thịt, giống như mùi thịt mà thiếu nữ kia nướng ở trong phòng.

Thật ra nàng cũng có bản lĩnh lớn đấy, không chỉ thu mua Nam Phong, đến thị vệ và cung nữ thái giám trong viện cũng bị nàng làm lung lay.

Ngu Dung híp híp mắt, không nói chuyện, một lời cũng không nói đi tới nhà xí.