Chương 20: Khuê Phòng Của Thái Tử

Editor: Dung Chiêu

Rất nhanh hắn đã đi ra, chỉnh lại xiêm y một lần nữa rồi quay trở về phòng ngủ, hắn vừa ném mũ rèm xuống bên cạnh, liền nhìn thấy trên bàn tấu chương có chút không thích hợp. Trên bàn có để đồ vật không nên để, bên cạnh còn có một tờ giấy được đè ép lại.

Trên tờ giấy có viết chữ, hắn đi lại nhìn nhìn.

“Cho ngài những phần ngon nhất, to nhất, nhiều nhất nha.”

Hắn ngước mắt nhìn phía đối diện, thiếu nữ kia uể oải ngồi một góc, dường như đã ngủ rồi.

Nàng đang giả vờ, tiếng nói trong lòng hắn vang lên.

Ngu Dung gảy gảy thịt và rau dưa bên trong giấy dầu, khuôn mặt trước sau vô biểu tình, không tức giận, cũng không mừng vui, một lát sau, hắn đột nhiên đứng lên, nhặt mũ rèm đội lên đầu, không nói một tiếng nào mà đi ra phía ngoài, đứng ở bên cạnh thiếu nữ kia một lúc.

Nàng vẫn còn đang giả vờ ngủ, bếp lò đặt cạnh chân nàng, bên cạnh bếp lò còn mấy xiên thịt và đồ ăn, giống như là dưa vẹo táo nứt, nơi này bị lồi một chút, nơi kia bị bẹp một chút, như là nguyên liệu còn thừa lại.

Đúng là nhìn không được ngon như những xiên mà nàng đưa cho hắn.

Cơ Ngọc phát hiện trên đỉnh đầu có một mảnh bóng tối bao phủ, giống như có người đứng ở cạnh nàng, nơi này ngoài nàng ra thì chỉ có Thái Tử điện hạ.

Bị Thái Tử nhìn chăm chú như thế này, làm Cơ Ngọc cảm thấy có chút hoảng hốt trong lòng, nhưng may mắn, rất nhanh liền không cảm thấy thân hình của Thái Tử nữa, không biết là đi đâu rồi?

Hắn vừa mới đi nhà xí lúc nãy, giờ lại đi tiếp à?

Trong lòng nàng cảm thấy nghi hoặc, nhịn không được mà mở mắt ra, sau đó liền nhìn thấy Thái Tử điện hạ đang rửa tay ở ngoài cửa.

Nước ở trong chậu là nước lạnh, lúc sáng Cơ Ngọc rửa tay rửa mặt rất nhanh, thì giờ Thái Tử cũng rửa nhanh, chỉ làm ướt tay một chút, sau khi lau khô thì đi về phía trong phòng.

Bước chân của hắn ưu nhã, giống như mèo vậy, nhưng cũng vững vàng, mạnh mẽ, giống như đang bước từng bước, chạm vào trái tim người khác.



Mỗi một bước chân, vạt áo lại nhẹ nhàng tung bay lên tựa như cánh bướm nhỏ, sau đó lại rơi xuống, chạm vào cổ chân hắn.

Hắn đi ra ngoài không mặc áo choàng chỉnh tề, nên nhìn thấy cả áσ ɭóŧ màu trắng như ẩn như hiện bên trong, vạt áo ở cổ lỏng lẻo, lộ ra cái cổ thon dài và xương quai xanh quyến rũ.

Trên đầu hắn vẫn đội mũ rèm, khuôn mặt được che chắn cẩn thận, nhìn không rõ ngũ quan, nên Cơ Ngọc đành đem ánh mắt nhìn toàn thân hắn.

Thoạt nhìn Thái Tử không giống như người chú ý tiểu tiết, khi ở bên ngoài thì ngăn nắp chỉnh tề, trở về Đông Cung thì lại tùy ý giống như đang ở nhà mình.

Cơ mà Đông Cung chính là nhà của hắn còn gì, Cơ Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy hắn và nàng giống nhau. Lúc nàng ở trong phòng của mình, không phải chờ khách nhân, nàng cũng rất thoải mái tùy ý, nhưng mà hễ ra bên ngoài, lúc gặp người khác, thì nàng cũng trang điểm chải chuốt cẩn thận lắm.

Thái Tử cũng không khác gì so với nàng nhỉ, điểm khác biệt duy nhất chính là hắn không thu thập những khí tức dong chi tục phấn như nàng, mà một thân hắn đầy quý khí tự nhiên, thân hình cao gầy thon dài, tùy ý mặc quần áo thôi cũng rất đẹp.

Cơ Ngọc lắc lắc đầu, bỏ hết những tâm tư lung tung rối loạn xuống, tiếp tục ngồi trong góc giả vờ ngủ, nhân tiện quan sát Thái Tử điện hạ thêm một chút.

Hình như hắn không có ý định ăn uống gì, sau khi ngồi xuống lại tiếp tục cầm bút phê duyệt tấu chương, để gói thịt nướng ở một bên, không chạm qua dù chỉ một lần.

Vì sao lại không ăn?

Không thấy đói bụng à?

Vẫn không chịu ăn uống gì?

Hay là vẫn còn giận dỗi?

Hôm qua Minh Vương làm hắn tức giận quá mức, đến tận hôm nay vẫn không có tâm tình ăn uống?

Khả năng cao là như vậy đi, Cơ Ngọc nhớ lại các vị hoa khôi ở trong Lâu, cũng thường xuyên cảm thấy phiền lòng mà không buồn ăn cơm, cần phải có người dỗ dành thì mới ăn.

Nàng nghĩ ngẫm, Thái Tử điện hạ chắc là cũng như thế, chẳng qua là người có thể dỗ dành hắn ăn cơm, hình như còn chưa có xuất hiện đâu.



Nàng xoa xoa cái eo, cảm thấy chính mình cần phải ra tay từ điểm này, thử đi dỗ dành Thái Tử điện hạ xem.

“Dỗ dành” như thế nào, trong lòng nàng đã có ý tưởng, cởi chuông cần người buộc chuông, việc này lại liên quan đến Minh Vương điện hạ.

Cơ Ngọc hơi há mồm, chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên thấy Thái Tử điện hạ cởi đai buộc trán, tiện tay ném ở một góc.

Nàng nhìn xuống tấm thảm gấm trên mặt đất, áo khoác lông hồ ly mà hắn khoác ở trên người lúc nãy, cũng cùng chung một số phận với đai buộc trán, cái áo giống như một tấm rẻ rách, bị hắn vứt ở một bên.

Lúc mà không cho người tiến vào phòng hầu hạ, trong phòng không có ai khác, khó tránh khỏi mà hơi lộn xộn một chút, nhưng mà nói thẳng ra thì, hắn còn lộn xộn hơn cả nàng.

Cơ Ngọc mỗi lần làm phòng lộn xộn lên, sau đó đều tự dọn dẹp một chút, để phòng ngừa có người đi vào. Có lẽ Thái Tử điện hạ biết chắc chắn không có ai tới, nên là ngay cả dọn dẹp cũng lười làm.

Đến người tùy tiện như Cơ Ngọc, cũng cảm thấy nhìn không được, rất muốn nói nói hắn một chút.

Người nhìn có vẻ rất ngăn nắp chỉnh tề như hắn, không thể lôi thôi như thế này được.

Thái Tử phá tan những giấc mơ xinh đẹp ôn nhu của nàng, thử nghĩ mà xem, đến người xinh đẹp mỹ diễm như hắn, khi ở nhà còn lộn xộn như vậy, thế những nam tử khác thì còn đến mức nào nữa đây.

Những người bọn họ trước khi đi ra ngoài, có thể tẩy rửa sạch sẽ, sửa sang quần áo cho chỉnh chu, trở thành một công tử như ngọc, có phải là nàng nên thỏa mãn rồi không?

Không thể có quá nhiều hy vọng đối với những người được hầu hạ từ nhỏ như thế này.

Nói như vậy, đột nhiên Cơ Ngọc mới nhớ ra.

Thái Tử vẫn là người đầu tiên cho nàng xem khuê phòng của hắn nhỉ.

Tuy ảo tưởng của nàng đã tan vỡ, làm nàng cảm thấy hơi buồn, nhưng nàng vẫn nghĩ không nên là bộ dạng này, ít nhất cũng phải giống với con người hắn một chút chứ?

Bản thân Thái Tử giống như một đóa hoa cao lãnh, chỉ nhìn mà không thể với tới, con người thành thục ổn trọng, là một ông cụ non, ai mà nghĩ được hắn ở nhà có bộ dạng như chú chim non thế này.