Chương 21: Nói Dối Thái Tử

Editor: Dung Chiêu

Cơ Ngọc ngồi yên lặng, suy nghĩ thêm một chút lí do lí trấu, sau khi trong lòng cảm thấy nắm chắc, nàng nói:

“Điện hạ, ngài có biết ở trong mắt của Minh Vương tiểu điện hạ, ngài có hình dạng như thế nào không?”

Tay cầm bút của Ngu Dung dừng lại một chút, đôi mắt hơi hơi nheo lại.

“Ở trong mắt hắn, bổn cung chẳng lẽ không phải chỉ là một tên hỗn đản chỉ biết đánh người hay sao?”

Ngu Tô vụиɠ ŧяộʍ giấu diếm Cơ Ngọc ở thanh lâu, lại không chuộc thân cho nàng, bảo nàng tạm thời vẫn ở lại thanh lâu, chắc chắn là có tâm tư nhìn hắn chê cười.

Tính tình của Cơ Ngọc và hắn hoàn toàn khác nhau, hắn nghiêm khắc bao nhiêu thì Cơ Ngọc lại hài hước bấy nhiêu, Ngu Tô mỗi ngày bị hắn chỉnh sửa tàn phá, liền nghĩ tới chuyện khi dễ Cơ Ngọc, giống như là.

Chính vì hiểu rõ tâm tư của tiểu quỷ, hắn mới có thể giận dữ tới như vậy.

Không đánh chết hắn, là đã niệm tình hắn là anh em một nhà, cũng là vì giữ một người ca ca cho Trường Ương.

Nếu không thì.

Đôi tay Thái Tử nắm chặt, các đầu ngón tay bị lực siết đến trắng bệch.

“Không phải nha!”

Cơ Ngọc sửa lại: “Minh Vương đối với ngài vừa kính vừa sợ, nhưng không hề có oán giận.”

Lông mày Ngu Dung nhăn lại, không nói chuyện, chờ nàng nói tiếp.

“Minh Vương tiểu điện hạ thường xuyên nói chuyện với thϊếp về Ngài.”

Đây là sự thật.

“Hắn nói ba câu, không rời khỏi chủ đề thân ca ca.”

Gian buồng trong không có động tĩnh gì, Thái Tử không bảo nàng nói tiếp, nhưng cũng không ngăn cản nàng, như vậy chính là có ý chờ nàng nói tiếp.

Người có thể thường xuyên xử lí chuyện xấu mà Minh Vương gây ra, chắc chắn là rất chú ý tới người đệ đệ này, cho nên kì thực là Thái Tử điện hạ rất vui lòng khi nàng nói đến Minh Vương tiểu điện hạ nhỉ?

“Mỗi lần người khác bảo hắn uống rượu, hắn liền nói đại ca không cho hắn uống.”

“Nhiều lần thϊếp muốn giữ hắn ở lại qua đêm, hắn lại nói đại ca không cho hắn ngủ ở bên ngoài.”

“Thϊếp mong muốn hắn chuộc thân giúp thϊếp, hắn lại nói, đại ca sẽ không đồng ý cho hắn qua lại với nữ tử thanh lâu.”

Gian buồng trong đột nhiên vang lên tiếng động chói tai làm người khác ê răng, giống như tiếng móng tay cào cào trên mặt bàn?

Cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, Cơ Ngọc chuyển ngay phong cách nói chuyện.

“Thực ra Minh Vương tiểu điện hạ là một hài tử tốt, biết nghe lời, không uống rượu, không chơi bời, cũng không gặp dịp thì chơi, hắn đơn thuần giống như viên minh châu mà Tây Vực tiến cống vậy, rất sạch sẽ, trong sáng.”

Minh Vương tiểu điện hạ thực sự rất ngốc, ngốc đến nỗi nào ư? Ngay từ khi mới tới, ai lừa hắn uống rượu thì hắn đều ngốc hề hề mà uống hết, nếu không phải Cơ Ngọc che chở, không biết hắn đã bị nữ nhân nào đó kéo đi đâu mất rồi.

Ban đầu đúng là hắn uống rượu một ít đã say, có thể nhìn ra được, nhưng là sau khi bị chuốc rượu nhiều, tất nhiên là sẽ có tâm tư học hỏi, hắn pha trà vào rượu càng nhiều, cũng học được ít bản lĩnh, hiện tại đã có chút bộ dáng của tiểu hồ ly, còn biết giả vờ say để lừa gạt nàng.

Thiên phú chơi trò chơi của hắn thật sự kém, kể cả Cơ Ngọc nhường hắn thắng, hắn đều không thắng được, thế mà vẫn cứ thích chơi. Hắn chơi trò xúc xắc hoặc những trò khác, mỗi lần đều suýt thắng, hoặc thua ngay từ đầu, uống đến cả người nhũn ra, cần phải có người nâng đỡ mới không ngã chỏng vó ra.



Tới thanh lâu khí phách hăng hái, đến khi chơi xong được người nâng trở về.

Hắn cũng thường xuyên mang theo hồ cầu bằng hữu đến chơi, người ta ở bên ngoài thì nịnh bợ hắn, bên trong thì ngấm ngầm châm chọc hắn, hắn lại giống như là nhìn không hiểu, mỗi lần đều là Cơ Ngọc giả vờ vô tội, giận dỗi lại mấy người đó.

Không biết vì sao, nàng không thể nhìn nổi tiểu công tử này phải chịu ủy khuất.

Nhưng Minh Vương tiểu điện hạ giống như không để bụng mấy chuyện này, hắn nói rằng, sau này trưởng thành sẽ bắt đầu đi theo con đường của người khác.

Người khác kia, chính là nói đến Thái Tử điện hạ.

Hắn thường hay hỏi, không biết hoàng huynh năm đó có phải cũng thường xuyên chạy đến đây không?

Kì thực Minh Vương rất hiểu chuyện.

“Sở dĩ hắn hay đi đến thanh lâu, làm một ít việc xấu khiến ngài tức giận, cũng bởi vì muốn ngài chú ý đến.”

“Công vụ của ngài bận rộn, mười ngày nửa tháng cũng không bóng dáng, cũng chỉ có lúc nào đánh hắn mới thấy ngài tích cực chạy đến.”

Răng rắc!

Buồng trong có tiếng gì đứt gãy, tuy Cơ Ngọc không nhìn thấy, nhưng chắc sẽ là bút hay cái gì đó, bị Thái Tử điện hạ bẻ gãy.

“Có chút chuyện Minh Vương không dễ dàng nói được ở trước mặt ngài, nên thường nói với thϊếp, có thể nói đến tận đêm khuya, mỗi lần nói đến ngài, đôi mắt hắn đều rất sáng, nghe được người khác khen ngợi ngài, giống như là đang khen hắn vậy, hắn tràn đầy tự hào.”

Những thứ này đều là Cơ Ngọc quan sát thấy được, một chút cũng không giả dối, Minh Vương tiểu điện hạ chính là người như thế. Mỗi lần hắn nghe được người khác bàn luận về ca ca, hắn đều dựng lỗ tai cẩn thận nghe lén, thỉnh thoảng còn sẽ bảo nàng đi hỏi thăm một chút lời đồn về ca ca của hắn.

Có người nói rằng ca ca hắn nói bậy, làm hắn tức dậm chân. Có người khen ca ca hắn, hắn nhất định phải mời người đó uống một chén, sau đó hai người cùng nhau khen.

Những tin tức về Thái Tử ở Túy Tâm Lâu, có bảy tám phần đều là từ miệng hắn truyền ra, ở trong một đám người muốn bôi đen Thái Tử, thanh âm của hắn thật sự nghe được rõ ràng.

“Thật ra Minh Vương tiểu điện hạ rất sùng bái ngài.”

Cơ Ngọc nói đến đây, tạm thời dừng lại, không nói tiếp nữa. Có lẽ thời gian im lặng quá dài, từ sau bình phong vang lên tiếng nói của Thái Tử điện hạ:

“Sao không nói nữa?”

Quả nhiên, hắn thích nghe chuyện về Minh Vương tiểu điện hạ, không, phải nói là hắn muốn biết cái nhìn của Minh Vương về hắn.

Nếu là như vậy, nàng càng phải hố hắn một phen, nàng không nói nữa.

“Thϊếp mệt mỏi, muốn tạm nghỉ một lát.”

Buồng trong vang lên tiếng cười nhạt của Thái Tử điện hạ.

“Bổn cung bảo ngươi nói, ngươi không nói, có phải không muốn đầu lưỡi của mình nữa hay không?”

Cơ Ngọc cạn lời, “Thái Tử điện hạ, kéo xe còn phải cho ngựa thời gian nghỉ ngơi đấy nhé.”

Thái Tử lại hừ lạnh một tiếng.

“Ngươi có chủ ý gì, thật sự cho rằng bổn cung không biết hay sao?”

Cơ Ngọc chớp chớp mắt, trong lòng thầm nói, ngươi biết cái gì cơ?

Ta giấu kĩ như vậy, ngươi vẫn có thể nhìn ra được sao?



“Nam Phong bị bổn cung từ chối hai lần, thì sẽ không dám nhắc lại lần thứ ba. Ngươi bị bổn cung từ chối bốn lần, là ai cho ngươi lá gan khuyên ta lần thứ năm?”

Thế mà hắn thật sự biết?

Cơ Ngọc chỉ muốn hắn ăn cơm, bị hắn từ chối bốn lần, đây là lần thứ năm nàng thử, chưa kịp làm gì, đã bị hắn đoán trúng rồi, mà còn đoán không lệch chút nào.

Có phải hắn quá khôn khéo rồi hay không?

Còn có thể làm được như vậy?

Chuyện ăn cơm, một câu nàng cũng chưa hề nhắc đến mà?

Thôi xem như là vây Ngụy cứu Triệu vậy, chỉ cần Thái Tử điện hạ vui vẻ, là có tâm tình nhàn rỗi ăn cơm, hiện tại nhìn thấy hắn như thế này, quả thực là tâm trạng không tồi, nàng cũng chỉ nói nhiều hơn vài câu mà thôi.

Lúc mới gặp hắn, hầu như nàng không thể nói chuyện, có nói thì cũng là nói lời uy hϊếp, lần này đã nói chuyện được rất lâu.

“Ai bảo ngươi làm thế này? Nam Phong? Hay vẫn là ý tưởng của chính ngươi?”

Hắn lại nói thêm một câu, hơn nữa cũng là một câu dài.

“Điện hạ thử đoán xem?” Giọng nói của hắn rất dễ nghe, Cơ Ngọc rất vui mừng mà nghe nhiều một chút.

“Nam Phong không dám làm, như vậy chính là chủ ý của ngươi.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn.”

Cơ Ngọc nghiêm túc lắng nghe:

“Cho nên Thái Tử điện hạ có vừa lòng không?”

Câu này mới là trọng điểm.

Hắn thực sự vừa lòng, Cơ Ngọc biết, nàng cảm nhận được rõ ràng, hắn đã sôi động hoạt bát hơn nhiều so với ngày hôm qua, áp suất quanh người cũng giảm đi một chút.

“Ngươi còn chưa nói cho bổn cung biết, vì sao lại muốn làm như vậy?”

Thái Tử là người thích chú ý đến những chuyện vụn vặt, nếu không trả lời hắn sẽ hỏi mãi không ngừng, giống như buổi sáng hôm nay. Cho nên Cơ Ngọc đành phải nói bừa một lí do.

“Lúc Cơ Ngọc cảm thấy lạnh, Thái Tử điện hạ cho Cơ Ngọc cái bếp lò, lúc Thái Tử điện hạ đói, Cơ Ngọc khuyên Thái Tử điện hạ nên ăn cơm, không phải là có đi có lại hay sao?”

Kì thực là do nàng không thích nhìn hắn lúc nào cũng có bộ dạng cái gì cũng đều hiểu rõ, cái gì cũng biết, nàng muốn đối nghịch với hắn, làm cho hắn không đoán trước được.

Thái Tử cười lạnh.

“Chắc chắn ngươi biết vì sao bổn cung lại đưa thêm bếp lò cho ngươi.”

Nàng đương nhiên là biết.

Hắn ngại nàng lăn lộn qua lại, làm phiền đến hắn. Nhưng quả thực, có qua mà không có lại thì cũng thất lễ, nàng cũng cảm thấy ngại khi Thái Tử không ăn cơm, thế nên mới muốn dụ dỗ hắn ăn, mọi chuyện cũng chỉ đơn giản vậy thôi.

Trong lòng nàng nghĩ vậy là được rồi, lời nói này không thể nói ra ngoài được, cho nên Cơ Ngọc lại trầm mặc im lặng.

Hơn nửa ngày nàng không nói câu nào nữa, Thái Tử điện hạ ở trong phòng cũng thông minh mà nhận ra, nếu hắn không ăn gì thì nàng sẽ tiếp tục không nói. Vì thế, hắn cầm lên một miếng nhân sâm trong xiên, định đưa lên miệng ăn.

Hắn làm như vậy, chính là có ý tứ thỏa hiệp với nàng.