Chương 7: Chuyên Gia Giám Định Kĩ Nữ

Có một số Vương gia không muốn tranh ngôi Vua, vì để sống sót, đành phải ra vẻ phong lưu, ăn chơi trác táng, nhưng thực tế thì rất cao ngạo, không cho ai đến gần.

Tình huống của Minh Vương chắc cũng như thế, như vậy chính là cơ hội tốt cho nàng, có thể leo lên cây đại thụ tốt như thế này, đương nhiên nàng không thể bỏ lỡ được.

Kể cả không vào được Vương phủ, lấy được lần đầu tiên của Minh Vương, thì nàng cũng không có hại gì.

Cho đến bây giờ, Minh Vương là người duy nhất không có hứng thú gì với nàng, cho nên nàng cũng có một chút hảo cảm với hắn.

Lúc này ở bên ngoài Túy Tâm Lâu, có một chiếc xe ngựa vô thanh vô tức dừng ở một góc, Nam Phong có được tin tức, rũ mắt cúi đầu đứng ở bên cạnh xe, nhỏ giọng nói: “Công tử, đúng là có xe ngựa của nhị công tử ở phía trước.”

Thái Tử điện hạ lớn hơn, lại là trưởng tử, nên xưng hô là đại công tử, Minh Vương với Thái Tử là cùng một mẹ sinh ra, chỉ sinh sau hai năm, nên gọi là Nhị công tử.

Đại công tử làm việc cẩn thận kín đáo, trước khi đi bắt người thì đi bắt xe trước, công tử chỉ có nước chạy đằng trời mà thôi.

Kì thực chủ tử đã biết nhị công tử thích làm loạn, mê chơi bời, nhưng chủ tử chưa bao giờ quản. Cơ mà dạo này nhị công tử ham chơi quá mức, lại thường xuyên nhìn Thái Tử điện hạ rồi cười ngây ngô, có lúc nhịn không được thì cười phun cả nước ra.

Phải biết rằng, bình thường nhị công tử sợ đại công tử vô cùng, đột nhiên lại thay đổi như thế, làm cho Thái Tử nghi ngờ.

Hơn nữa, buổi sáng hôm nay Minh Vương lại đột nhiên hỏi Thái Tử, bên phía mẫu hậu có huyết mạch lưu lạc ở bên ngoài hay không?

Thế là Thái Tử lại càng chú ý thêm, trước khi cửa cung đóng lại, hắn kịp thời đi ra khỏi cung, chạy nhanh tới khiến cho Minh Vương điện hạ trở tay không kịp.

Đêm nay chắc Minh Vương thảm rồi, một chút do dự Thái Tử cũng không có, trực tiếp xuống xe, đội mũ có rèm che, sau đó bước chân vào nơi mà hắn tuyệt đối sẽ không đến.

Ở trong Đồng Tâm Các, Cơ Ngọc và Minh Vương đã phân ra thắng bại, tuy rằng nàng cố ý để cho Minh Vương thắng, nhưng mà hắn quá cùi bắp, chỉ trong chốc lát đã bị nàng thắng mấy ván, người thua thì phải uống rượu, mà tửu lượng của Minh Vương không cao, đã liêu xiêu lảo đảo rồi.

Ngay từ đầu, Cơ Ngọc tưởng bở mà nghĩ rằng, sau khi Minh Vương uống say thì cơ hội của nàng sẽ đến, nàng đã chuẩn bị tốt, ai dè Minh Vương điện hạ chiếm giường của nàng, ngủ đến mức thơm lành ngon ngọt.

Đã thế Minh Vương lại còn rất cảnh giác, chỉ cần nàng lại gần một cái liền dọa nàng, chạm tay vào thì hắn đã động thủ, cuối cùng nàng không làm được cái gì, lại còn phải ngủ trên mặt đất lạnh cóng.

Từ sau lần đó, nàng đã từ bỏ ý niệm kia, rốt cuộc thì không thể chuốc hắn say mèm, thôi thành thành thật thật tìm biện pháp khác vậy.

Nàng cảm thấy ngày hôm nay cũng không có hi vọng gì lắm.

Minh Vương điện hạ đã hơi ngà ngà say, tay chống đầu, một tay khác cầm chén rượu, cũng không uống, nghiêng nghiêng chén rượu sóng sánh rồi nhìn thưởng thức.

Tình trạng hắn như thế này, Cơ Ngọc cũng không muốn làm khó hắn, để hắn tự mình chơi là tốt rồi.

Nàng thở dài trong lòng, cảm giác có vài phần vô lực.

Cẩu nam nhân này khó thu phục được quá.

Cơ Ngọc cũng rót cho mình một chén, vừa định uống thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Sơn Dược.

Sơn Dược là người của Minh Vương, mỗi lần đến đều thành thật chờ ở bên ngoài cửa, có tình huống gì thì báo cho Minh Vương, từ trước đến nay không thấy sao, đột nhiên hôm nay lại ngoài ý muốn.



Sơn Dược nói to: “Các ngươi là người nào? Không muốn sống nữa hay sao, mà dám quấy rầy chủ tử của chúng ta, có biết chủ tử ai không? Là đương kim….Ai ui!”

Hình như hắn bị người ta đạp một cái, cả người bay vào trong, thanh chắn cửa cũng bị đυ.ng bay đi.

Cơ Ngọc và Minh Vương ở phòng trong, Cơ Ngọc còn chưa phản ứng gì, thì Minh Vương đã cuống quít đứng lên, một chút men say trong ánh mắt đã bay sạch, hình như là đã có chuẩn bị trước, quen cửa quen nẻo mà lôi kéo nàng đến cái bàn ở phía dưới cửa sổ, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Cơ Ngọc, Minh Vương nhét nàng vào phía dưới bàn.

Cơ Ngọc chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới hiểu rõ.

Cẩu nam nhân này giả vờ say?

Vậy thì cái đêm mà hắn “uống say” đó, thực ra là giả vờ?

Cẩu nam nhân này, nhìn bề ngoài đơn thuần, hóa ra tâm cơ rất cẩn trọng.

Hắn cố ý che chở cơ thể để không cho nàng chạm vào?

Cơ Ngọc trầm ngâm suy nghĩ một lát, ý thức được rằng, hình như mình gặp phải khắc tinh rồi.

Gia hỏa này là chuyên gia giám định kĩ nữ.

Bảo sao mỗi lần nàng giả vờ yếu đuối, giả vờ khóc ở trước mặt hắn, thì lần nào hắn cũng cười nghiêng ngả, cười giống như không thể nhịn được, hóa ra là vì hắn đã hiểu rõ hết mọi thứ.

Hắn nhìn rõ mưu kế của nàng, có lẽ trong lòng còn bình phẩm, đánh giá hai câu.

Ừm, lần này trang phục kém hơn lần trước, sao lại ăn mặc cho có lệ thế? Lần này giả vờ khóc, không được đẹp như hôm qua?

Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, ngay từ đầu nàng đã không thể lừa gạt được tiểu điện hạ này.

Mà cũng phải thôi, xuất thân hoàng gia, từ nhỏ đã phải trải qua tranh đấu gay gắt, làm sao mà có thể thật sự đơn thuần được chứ, do nàng chưa hiểu mà thôi.

Rốt cuộc tiểu điện hạ mới mười lăm tuổi, nhưng nghĩ lại thì, có ca ca là Thái Tử, năm mười hai tuổi đã mất mẫu thân, một cái choai choai tiểu hài tử có thể chăm sóc hai tiểu hài tử khác, bảo hộ bọn họ bình an, sợ là đến năm 15 tuổi thì đã thành tinh mất rồi.

Cơ Ngọc vừa nghĩ đến đó, thì nghe thấy có tiếng động ở phía trên đầu, hình như là Minh Vương trèo lên bàn.

Hắn muốn làm gì?

Ngu Tô leo lên đến cửa sổ, muốn nhảy xuống, nhưng trong lòng lại sợ hãi, đây là lầu ba đấy nhé, dù có biết bơi thì sau khi nhảy xuống cũng phải lăn lộn một phen, nhưng mà nếu không nhảy, thì chắc chắn hoàng huynh sẽ phát hiện ra Cơ Ngọc.

Hắn nhảy xuống, thì phản ứng đầu tiên của hoàng huynh sẽ là đi cứu hắn, sẽ không rảnh lo đến Cơ Ngọc. Kì thực hắn cũng sợ sau khi bị bắt, sẽ bị đánh gậy, dù không bị đánh chết, nhưng cũng sẽ làm cho hắn chết khϊếp.

Sắc mặt Ngu Tô trắng bệch, nhảy xuống thì có thể bị ốm, còn có thể giả vờ cơ thể suy yếu để thoát thân, nếu mà không nhảy thì chắc chắn da tróc thịt bong mất thôi.

Hắn cúi đầu nhìn phía dưới, bàn tay vịn cửa sổ hơi giãy dụa, đã thế phía sau còn vang lên giọng nói mà hắn sợ nhất.



“Ngươi dám!”

Hoàng huynh của hắn nghiến răng nói, tức giận tràn ra cả bên ngoài, có thể thấy rất rõ ràng.

Ngu Tô run rẩy một cái, bàn chân trượt đi, cả người rơi tõm xuống.

Bùm!

Sau khi tiếng bọt nước vang lên, đã không nhìn thấy hình dáng Minh Vương đâu nữa.

“Đi cứu nhị công tử đi!”

Cơ Ngọc nghe thấy một loạt tiếng động hoảng loạn ở bên ngoài, cái bàn trên đỉnh đầu bị vài người dẫm lên, sau đó lại như những viên sủi cảo thả vào nồi, lả tả nhảy xuống nước, không bao lâu sau thì trong phòng vang lên tiếng bước chân, từ gần đến xa, những người đó hình như đã rời đi.

Sợ bọn họ đi rồi mà quay lại, hoặc là căn bản họ không đi, Cơ Ngọc chú ý lắng nghe một lúc lâu, xác định một chút tiếng động cũng không có, tiếng bước chân ở bên ngoài cũng rất bình thường, không có tiếng bước đi nhanh vài bước rồi đột nhiên dừng lại, chứng tỏ trong phòng không có gì náo nhiệt để xem, như vậy những người đó đã rời đi, đã an toàn, nàng có thể đi ra ngoài.

Dựa vào tính tình cẩn thận của nàng, cũng không đột nhiên đi ra, đầu tiên nàng quan sát một lúc qua kẽ hở nhỏ, bốn phía trống rỗng, cái gì cũng không có, sau đó nàng mới cẩn thận xốc tấm vải che bàn lên, từ phía dưới bò ra ngoài.

Quả nhiên là không có ai, toàn bộ Đồng Tâm Các yên tĩnh như đêm khuya ở nông thôn, không có chút động tĩnh.

Cơ Ngọc cảm thấy hơi yên tâm, vỗ vỗ bụi trên người, đang định đứng dậy thì phía sau bình phong chỗ giường ngủ, vang lên giọng nói lạnh lùng của nam tử.

“Ngươi chính là người mà hoàng đệ muốn bảo vệ? Ngay cả nhảy xuống sông cũng tình nguyện nhảy để bảo vệ ngươi sao?”

Cơ Ngọc cứng đờ cả người.

Bị phát hiện rồi sao?

Hay là ngay từ đầu hắn đã đoán được nàng trốn phía dưới bàn, thế nên không đi, lẳng lặng ngồi chờ ở phía sau bình phong, chờ nàng tự mình đi ra?

Người nhảy sông ở bên kia chính là đệ đệ của hắn đấy, hắn không đi ra xem sao?

Cơ Ngọc bỗng nhiên cảm thấy run rẩy. Thật là đáng sợ.

Nàng đã nghe nói Thái Tử điện hạ có tâm tư thâm trầm như biển, thông minh hơn người, năm đó mẫu hậu hắn mất khi hắn mới có 12 tuổi, hắn một thân một mình ở trong cung, lăn lộn cùng đám rắn độc mãnh thú, che chở cho đệ đệ và muội muội nhỏ tuổi, bảo hộ bình an mãi cho đến tận ngày hôm nay.

Phải có bao nhiêu lợi hại mới làm được như vậy?

Trên người Thái Tử có hai danh hiệu, vừa là đích trưởng tử, lại vừa là Thái Tử, cho nên có vô số người muốn lấy mạng hắn, cướp đoạt danh hiệu đích trưởng tử, và danh hiệu Thái Tử của hắn.

Dưới tình huống như thế mà hắn vẫn sống sót tốt, bảo vệ được đệ đệ muội muội, có phải là đối thủ của hắn quá ngốc hay không? Không phải, là vì hắn từ nhỏ đã có tâm tư đen tối, tính kế tất cả mọi người.

Chuyện này cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người biết được, Minh Vương tiểu điện hạ cũng có nói qua mấy lần.

Minh Vương vừa sợ hắn, nhưng cũng bội phục hắn, mỗi lần nói đến Thái Tử thì vẻ mặt của Minh Vương rất phức tạp.