Chương 6

Đêm đó, tôi đã không ngủ được trong vài giờ đồng hồ.

Khi trời vừa rạng sáng, tôi đã thức dậy mặc váy cưới và trang điểm

Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.

Trong số bạn học của Tần Nam cũng không nhìn thấy hình bóng của Hà Tịch.

Vì vậy mọi bất an trong lòng lại được thả lỏng một chút.

Tại hiện trường hôn lễ, cha tôi, người đã không nhìn mặt tôi hơn 20 năm, ông ta nở một nụ cười gượng gạo: “Tiểu Tần là một người tốt, tiền đặt cọc của anh trai con là nhờ cậu ấy, con nhất định phải nghe lời cậu ấy đấy.”

Lòng tôi chùng xuống: “Ý cha là sao?”

Ông ta lại không chịu trả lời.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ông ta đem tay của tôi đưa cho Tần Nam.

Tiếng nhạc vang lên, giữa những lời chúc phúc ồn ào, người chủ lễ quay người nhường chỗ cho màn hình chiếu lớn.

Dựa theo quy trình, trên đó sẽ phát một đoạn video ngắn dài vài phút, đó là ký ức ngọt ngào của tôi và Tần Nam trong những năm này.

Anh ấy và tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì lãng mạn, tôi gần như lật ngược cuốn album ảnh và chỉ có thể lấy ra được hai phút.

Nhưng mà trên màn hình đột nhiên tối đen.

Như thể ở trong một góc KTV thiếu ánh sáng, Tần Nam ôm Hà Tịch giam cầm ở giữa hai cánh tay, cúi đầu nhìn cô ta: “Vì sao em không thể cân nhắc anh?”

Nhưng Hà Tịch lại rướn người hôn lên môi anh: “Còn chưa đến thời điểm, em muốn ra bên ngoài nhìn một chút.”

Ngay sau khi hình ảnh thay đổi, trong đêm tối Tần Nam đang lái xe, mà Hà Tịch giơ điện thoại lên chụp ảnh anh ấy.

“Chu Liễu nửa đêm tới tìm em, anh không tức giận sao?”

Tần Nam ngữ khí nhàn nhạt: “Tức giận là tức giận, dù sao không có gì quan trọng hơn an toàn của em.”

Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, là ở quán bar tối hôm qua.

Hà Tịch nâng ly rượu lên: “Chúc mừng cặp đôi mới cưới.”

Mà Tần Nam nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô ta, ánh mắt đau lòng: “Có cái gì vui đâu?”

“Anh không phải rất thích Chu Liễu sao?”

“Không phải em, đó là ai cũng giống nhau, đều là tạm chấp nhận.”

Video bị gián đoạn.

Một tràng im lặng.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới đêm hôm qua, trước khi rời khỏi quán bar, Hà Tịch đã uống một chai rượu, say khước cùng tôi bắt tay: “Em không thể đến hiện trường dự hôn lễ…… Cũng không sao, chị Chu Liễu, em đã chuẩn bị một món quà cưới cho chị, chị chắc chắn sẽ thích nó……”

Hóa ra đây là món quà mà cô ta đã chuẩn bị.

Cơn đau dữ dội ập đến như một cơn sóng thần, có một cảm giác lạnh lẽo đi sâu vào xương tủy, đóng băng từng tấc mạch máu của tôi.

Mỗi giây sau khi video được phát, đều bị kéo dài vô tận bởi sự dày vò trong lòng tôi.

“…… Liễu Liễu.”

Tần Nam còn chưa kịp nói ra hai chữ, cửa phòng tiệc đột nhiên bị đẩy ra.

Hà Tịch mặc một chiếc váy cưới dài rất đẹp và ôm một bó bông hồng lớn bước vào, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng vì say.

Cô ta dừng lại ở dưới sân khấu, ngửa đầu nhìn anh.

Đuôi mắt giống như có một hạt lệ, khóe môi lại nhếch lên.

Cô ta giơ chiếc nhẫn trên tay lên: “Ngày hôm qua anh đến, anh đã mang theo chiếc nhẫn này từ 7 năm trước, em hiểu tâm ý của anh.”

“Tần Nam, em nhìn thế giới bên ngoài đủ rồi, không cần đợi đến năm 35 tuổi.”

“Hiện tại em đến mang anh đi, đi theo em.”