Chương 7

Trước khi đến đây, cô ta có lẽ đã uống rất nhiều rượu, trong ánh mắt mang theo men say.

Tần Nam bên cạnh tôi cả người cứng đờ.

Anh chỉ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bạc trong tay Hà Tịch như bị một đám hồi ức nuốt chửng.

Một lúc sau, rốt cuộc anh ấy mở miệng: “Em đã nói, tự do còn quan trọng hơn anh.”

“Em sai rồi, Tầm Nam, em không thể trơ mắt nhìn anh cưới người khác, sau đó giữa chúng ta sẽ không có khả năng.”

Hà Tịch rưng rưng nói, “Anh còn nhớ lời anh nói không? Anh nói, chỉ cần em nguyện ý, cô dâu có thể thay đổi bất cứ lúc nào, những lời này có giá trị vĩnh viễn sao?”

Tầm Năm không trả lời ngay.

Anh vô thức quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái, khi nhìn thấy tôi ngơ ngác đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia xin lỗi.

“Liễu Liễu, anh sẽ bù đắp cho em.”

Anh ấy nhanh chóng thấp giọng giải thích với tôi, “Cô ấy là con gái, trước mặt rất nhiều bạn học trước đây, anh không thể làm Hà Tịch xấu hổ như vậy được. Anh đảm bảo với em, đây là lần cuối cùng.”

Nói xong, tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh lại nhìn Hà Tịch: “Ừ.”

Đám người ồ lên.

Vô số ánh mắt với những cảm xúc khác nhau đổ dồn về phía tôi.

Kinh ngạc, đồng tình, khinh thường.

Bên tai còn nghe rõ một câu: “Đau khổ quá, bị cướp hôn nhân cũng không sao, ngay cả bạn tình cũng không quay về với cô ấy.”

Lúc đó, tôi cảm nhận rõ ràng trong lòng mình có một ngọn lửa nhỏ liên tục bị thổi tắt rồi bùng cháy, cuối cùng nó đã hoàn toàn bị dập tắt, không bao giờ có thể thắp sáng lại được nữa.

Dừng một chút, Tần Nam lại nói: “Nhưng mà……”

Tôi không muốn nghe những lời sau nữa, thực sự cũng không cần thiết.

“Tần Nam.”

Tôi thì thầm sau lưng anh, “Cuộc hôn nhân này đã kết thúc rồi.”

“Em cũng không cần anh bù đắp, nếu nhìn đến anh lần nữa, em đều nhịn không được mà phun ra.”

Nói xong câu đó, tôi xoay người, vén váy bước ra khỏi khán đài.

“Liễu Liễu!”

Tần Nam ở phía sau kêu tôi, nhưng tôi không quay đầu lại, cứ như vậy đi ra ngoài.

Nhưng vừa tới cửa, tôi đã bị cha mẹ chặn lại.

Mẹ tôi bắt lấy cổ tay tôi, hạ giọng khẩn trương nói: “Chu Liễu con điên à? Người thân và bạn bè của mẹ đều ở đây, con bỏ chạy như thế này là sao?”

“Đã thế này rồi, con không nên chạy sao?”

Mẹ tôi sửng sốt một lúc rồi nói: “Chắc chắn có hiểu lầm gì đó, mẹ thấy Tần Nam khá tốt, con làm không đủ tốt nên không bắt được nó à?”

Tôi đờ đẫn nhìn bà ta một lúc rồi bỗng nhiên bật cười.

“Mẹ, mẹ thật sự là mẹ của con sao? Mẹ ghét con đến thế, sao ngay từ đầu mẹ lại sinh con ra?”

Bà ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt trống rỗng của tôi, trong giây lát không nói nên lời.

Cho đến khi bố tôi nghiêm khắc mở miệng: “Không muốn cũng phải muốn, không thể thương lượng được! Sau này con có thể xin lỗi Tiểu Tần, một đứa con gái, lòng dạ phải phóng khoáng, phải bao dung hơn.”

Một trận buồn nôn dữ dội ập đến, tôi cuối xuống nôn khan.

Ở lại đây thêm một giây nữa chắc tôi sẽ ói mất.

Thấy tôi như vậy, mẹ của tôi lại dịu giọng.

“Chu Liễu, chúng ta vất vả nuôi con lớn như vậy, nếu con không nghĩ đến bản thân thì phải nghĩ đến cha mẹ. Con cũng không còn nhỏ nữa, nếu rời bỏ Tiểu Tần, liệu con có thể tìm được một người tốt hơn không?”

Đang nói chuyện thì cửa lại bị đẩy ra.

Tần Nam bước nhanh ra ngoài, có vẻ thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi còn đứng đây.

“Liễu Liễu, em nghe anh giải thích……”

“Giải thích cái gì?”

Tôi nhìn anh, “Quá trình hôn lễ, lần cuối cùng anh đi đúng, đoạn video cũng là anh xác nhận. Tần Nam, em sai rồi, em tự cam chịu hạ tiện theo đuổi anh hai năm, là em không đúng, nhưng nếu anh hận em, tại sao anh lại phải tổ chức đám cưới này, tại sao lại muốn làm em xấu hổ trước mắt mọi người?”

Tần Nam cả người đều cứng lại: “Anh không có.”

“Không được nói bậy!”

Ba tôi ở bên cạnh quát lớn, vẻ mặt ôn hòa cười làm lành với Tần Nam, “Tiểu Tần, các con nói, chúng ta đi vào chào hỏi người thân và bạn bè chúng ta đi.”

Trước khi đi, ông ta đưa cho tôi một cái nhìn cảnh cáo.

Sau khi gặp cha mẹ tôi ngày hôm đó, bọn họ ở trước mặt Tần Nam quở trách tôi, nhưng chỉ vài ngày sao, sắc mặt của họ đã thay đổi.

Đột nhiên trong đầu tôi có một loại suy đoán.

“Tần Nam.”

Tôi nhìn anh, “Anh lén lút đưa sính lễ cho cha mẹ em sau lưng em à?”

“…… Đúng. Nhưng Liễu Liễu, đó là vì anh thật sự muốn cưới em.”

Tần Nam vươn tay tới như muốn nắm lấy tay tôi, “Hôm nay thật sự là ngoài ý muốn, anh cùng Hà Tịch không có khả năng đến ngày hôm nay, anh chỉ nói như vậy cũng bởi vì cô ấy là một người sĩ diện, anh không muốn làm cô ấy mất mặt.”

“Nhưng anh nhất định sẽ không cưới cô ấy, anh chỉ muốn cưới em thôi.”

Tôi muốn khóc vừa muốn cười.

Cha mẹ tôi muốn sính lễ, còn em trai tôi muốn một số tiền đặt cọc.

Hà Tịch muốn giữ thể diện.

Tần Nam muốn Hà Tịch.

Còn tôi, tôi chỉ là một món hàng chờ được đem đi bán.

Cha mẹ ra giá, Tần Nam đưa tiền, đơn giản như vậy thôi.

Tôi không muốn gì cả, không muốn gì cả.