Chương 13: Xin mời

Chương 13. Xin mời

San Hô lén quan sát Triệu Hàm mấy lần, nàng cười thầm trong bụng, quả nhiên là một hán tử hết sức cường tráng, cơ bắp rắn chắc, trách sao quận chúa vẫn còn nhớ đến hắn, lúc chủ tử phát hiện hắn đi theo thì bảo nàng sang mời hắn qua đó.

Mà hán tử này chắc là cũng có ý với quận chúa nên mới đi theo cả một đoạn đường…

San Hô mỉm cười nhún người hành lễ: “Phu nhân nhà nô tỳ nhìn thấy đại nhân cũng ở hí viên, nên muốn mời ngài đến cùng nhau xem diễn.”

Do chưa biết thân phận của nam nhân này, cũng không biết tâm ý của Tô Thanh ra sao, vì vậy San Hô chỉ gọi nàng là phu nhân, không để lộ thân phận của Tô Thanh.

Hừ, là nữ nhân ác độc kia, hắn lười chẳng muốn để ý tới! Triệu Hàm ngẩng đầu: “Gia còn có việc, không rảnh.”

Vừa nói dứt câu, trong lòng Triệu Hàm đã cảm thấy hối hận.

Ta khinh, tại sao lại không đi? Chẳng lẽ hắn lại sợ nữ nhân kia sao?

Hắn nên ngẩng cao đầu đi qua đó, hung ác đánh vào mông nàng, chờ cho đến khi nàng biết sai rồi thì làm nàng đến khi nàng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ xin tha, thậm chí còn nỉ non rằng: “Xin gia tha cho nô.” Giống như tối hôm đó.

Nhưng hắn là nam tử hán đại trượng phu, một lời đã nói ra thì không thể nuốt lời.

San Hô là hạ nhân, đương nhiên rất giỏi nhìn sắc mặt mà đoán ý, thấy vậy, nàng nén cười, làm bộ như rất sợ hãi: “Sẽ không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của ngài, xin ngài thương hại nô tỳ, nếu không thể mời được ngài sang đó, phu nhân sẽ trách tội nô tỳ.”

Triệu Hàm liếc mắt nhìn San Hô một cái, thấy vẻ mặt nàng ta lo lắng sợ hãi, hắn cảm thấy mình không nên làm khó một đứa nô tỳ, nên miễn cưỡng đồng ý, “Dẫn đường đi.”

Mới đi được vài bước, Triệu Hàm đã cảm thấy có hơi mất kiên nhẫn —— nha đầu này sao lại chậm chạp như thế, có biết thời gian của gia quý giá lắm không? Lề mà lề mề, đi chậm như rùa vậy?

Hắn sải bước dài, lướt nhanh vượt qua San Hô, đi lên lầu hai hướng về phía một gian phòng trang nhã.

San Hô bị bỏ lại phía sau, nàng che miệng cười khúc khích, xì, lẽo đẽo theo sau từ cửa hàng điểm tâm đến tận hí viên, ngay cả việc quận chúa ở phòng nào cũng biết, vậy mà nói là mình không rảnh.

Sao Quận chúa lại tìm hán tử này, hắn thú vị lắm sao?

San Hô quyết định lúc trở về, sẽ kể chuyện cười này cho quận chúa nghe, để quận chúa cũng vui vẻ theo.

Lúc Triệu Hàm bước vào phòng, hắn nhìn thấy nữ nhân ác độc làm hắn hận đến ngứa răng kia đang lười biếng nằm nghiêng trên giường La Hán, tay ngọc đang vân vê một khối điểm tâm màu hồng nhạt trong suốt, đưa đến bên cánh môi căng mọng đỏ tươi.

Nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mắt đào hoa hơi liếc nhìn, thấy hắn, nàng nở một nụ cười rạng rỡ.

Triệu Hàm cảm thấy tim mình hẫng một nhịp, sau đó đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực

Khốn kiếp, nhảy cái gì mà nhảy, đâu phải trước kia chưa từng thấy nữ nhân! Triệu Hàm thầm mắng bản thân, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào nữ nhân kia không thể rời đi được.

Hôm nay nàng đổi sang mặc y phục có màu sắc áo rực rỡ diễm lệ, y phục này không còn rộng thùng thình như lúc trước, mà vừa vặn với cơ thể đẫy đà của nàng, cũng như phô bày lên hết những đường cong nóng bỏng đốt mắt người nhìn, phần áo ôm sát lấy đôi gò bồng đào, làm chúng càng thêm cao ngất, thắt lưng bó chặt làm tôn lên vòng eo con kiến, so với trước kia càng thêm quyến rũ động lòng người, khiến người ta hận không thể ngay lập tức lao về phía nàng, ăn sạch nàng.

Ánh mắt của hắn tựa như con sói bị bỏ đói lâu ngày, chỉ trong chốc lát mà Tô Thanh bị hắn nhìn đến mức tiểu huyệt ướŧ áŧ ngứa ngáy, nàng dứt khoát ném điểm tâm sang một bên, ngoắc tay gọi hắn, rồi dùng một bàn tay đặt lên trên bầu ngực, nhẹ nhàng xoa bóp, từng tiếng rên nũng nịu bật ra khỏi miệng, lẳиɠ ɭơ như muốn câu hồn hắn.

Triệu Hàm nhìn thấy vậy thì ánh mắt bốc lửa sáng rực, hắn nuốt nước bọt, bước về phía nàng.

Da^ʍ phụ này, mỗi ngày chỉ biết quyến rũ người khác.

Làm chết nàng, để nàng không còn tâm tư đi quyến rũ thêm ai nữa!

Lúc này trong đầu Triệu Hàm chỉ còn lại một suy nghĩ như vậy, hắn đè lên thân thể đẫy đà mềm mại của nàng, dùng sức hôn lên đôi môi căng mọng kia, điệu bộ hung ác như muốn nuốt Tô Thanh vào bụng.

Tay của hắn cũng không nhàn rỗi, cầm lấy một bên ngực mềm của Tô Thanh, mạnh mẽ xoa nắn, biến nó thành đủ các hình dạng khác nhau.

Tô Thanh bị đau, biết có đấm hắn cũng vô dụng, nên nàng đành độc ác cắn vào đầu lưỡi của hắn, Triệu Hàm hít một hơi dài, tức giận nói: “Nàng lại làm sao vậy?”

“Ta là kẻ thù của ngươi sao? Xuống tay nặng vậy? Đau muốn chết hà.” Tô Thanh giận dữ oán giận, Triệu Hàm… Triệu Hàm cắn chặt răng, đúng là.. Nữ nhân…Chết tiệt, khó hầu hạ!

Lão tử không muốn hầu hạ nữa! Lão tử… Thôi kệ, lão tử nhẹ tay một chút là được chứ gì.

Triệu Hàm nhẫn nại khẽ cắn môi, cúi đầu hôn nàng lần nữa, hắn cuốn lấy cái lưỡi nhỏ xinh thơm tho của nàng, dây dưa tới lui, động tác trên tay cũng đã nhẹ hơn rất nhiều.

Dây dưa qua lại, y phục của Tô Thanh bị cởi ra từng lớp, dấu vết xanh tím trên người Tô Thanh vẫn còn chưa tan, giờ lại thêm mấy vệt đỏ mới hiện lên trên đôi gò bồng đào, nàng véo lỗ tai của Triệu Hàm bắt hắn nhìn: “Đồ khốn này, ngươi nhìn đi, xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì?”

Không riêng gì trên ngực, những nơi khác trên người Tô Thanh, cũng đầy các dấu xanh tím chưa tan, Triệu Hàm thấy vậy thì hơi chột dạ.

Hắn thật sự dùng sức mạnh đến vậy sao?

Chắc chắn là do nữ nhân này quá yếu ớt!

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng tay Triệu Hàm vẫn vô thức giảm nhẹ sức lực, lúc này Tô Thanh mới hài lòng, nàng nằm dưới thân của Triệu Hàm, nhỏ giọng rêи ɾỉ, tiếng nỉ non hệt như tiếng mèo kêu, vừa mềm mại lại đáng yêu, Triệu hàm nghe thấy thì tim đập rộn ràng, hắn kéo quần xuống, định đi vào thì…

Mệnh căn bị một đôi tay non mềm cầm lấy.

“Chỗ này không được.” Hí viên không phải là nơi để làm việc này, nàng không sợ Cao Bác Vinh biết, nhưng cũng không muốn diễn xuân cung sống cho người ta vây xem.

Chết tiệt! Lại không cho vào!

Lần này lại là chuyện gì!

Hắn dữ tợn trừng Tô Thanh, nếu nữ nhân đáng giận này không cho hắn một lý do thích đáng, hắn sẽ lập tức đâm vào.

Kỳ thật Tô Thanh cũng nhận ra, tuy nhìn bề ngoài nam nhân này trông có vẻ là một tên mãng phu thô lỗ, nhưng hắn sẽ không chơi trò cường bạo nữ nhân, nhân phẩm xem như cũng không tệ.

Nàng dán sát cơ thể lên người Triệu Hàm, nhẹ nhàng ma sát rồi nũng nịu nói: “Gia đừng giận mà, gia thật sự rất là dũng mãnh, lúc gia làm nô, chắc chắn là nô sẽ không nhịn được mà kêu thành tiếng, nếu để người ta phát hiện, nô còn mặt mũi nào nhìn ai…”

“Vậy nàng kêu ta tới đây làm gì?” Triệu Hàm phát hỏa, chẳng lẽ nàng muốn gọi hắn tới, chọc cho hắn lửa dục cháy bừng bừng, rồi bắt hắn vác gậy thịt sưng to rời đi?

Đây là, con mẹ nó… Chuyện gì.

Còn nữa, da^ʍ phụ này mà biết sợ người khác nhận ra sao?

“Đương nhiên là kêu gia tới làm nô, nô muốn được gia tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho…”

Đôi gò bồng đào cao ngất của Tô Thanh dán sát lên vòm ngực của Triệu Hàm, cọ xát qua lại, nàng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi đầu nhũ cương cứng ma sát tạo ra, bàn tay đang nắm gậy thịt của Triệu Hàm chậm rãi di chuyển lên xuống, miệng nói lời dâʍ đãиɠ.

Nhưng lại không cho Triệu Hàm đi vào.

Triệu Hàm sắp bị nữ nhân này ép điên rồi, mắt hắn đỏ ngầu, cắn răng nói, “Nàng không cho lão tử đâm vào, làm sao mà bắn cho nàng được? Hả?”

Thấy hắn như vậy, trong lòng Tô Thanh rất đắc ý, thấy không, sẽ có nam nhân điên cuồng vì nàng, cần gì phải giữ lại thứ đồ dơ bẩn khiến người chán ghét như Cao Bác Vinh chứ.

Nàng không nhịn được cười rộ lên.

Còn cười nữa! Mẹ nó!

Triệu Hàm sắp tức chết rồi!

Không ăn, lão tử không ăn nữa! Phải đi về!

Tô Thanh thấy thế, nàng duỗi cánh tay quấn lấy cổ Triệu Hàm: “Gia dẫn nô đi đi, dẫn nô đến nơi không có người, mạnh mẽ làm chết nô, đút hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho nô, rót đầy tiểu huyệt của nô, khiến nô muốn giữ nó lại bên trong cũng không được, chỉ cần bước đi sẽ chảy ra ngoài, có được không?”

Mường tượng đến hình ảnh mà Tô Thanh miêu tả, Triệu Hàm cảm thấy máu nóng sôi trào, gấp gáp không nhịn nổi.

Chết tiệt! Đút hết cho nàng, mạng cũng cho nàng luôn!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~