Chương 28: Khó chịu (h)

Chương 28. Khó chịu (H)

Sự đắc ý của Triệu Hàm trong nháy mắt tan thành mây khói.

Hắn trợn trừng mắt nhìn Ngô Tử Tung dù đang quỳ rạp dưới đất vẫn không cam lòng yếu thế, giọng hắn lạnh lùng vang lên: “Vậy ta sẽ đánh gãy hai chân của ngươi, xem ngươi làm sao có thể ở cạnh nàng?”

“Đánh gãy chân của ta rồi thì Hạc Hiên vẫn còn những người khác, trên thế gian này càng có nhiều hơn, vậy thì xin hỏi tướng quân, ngài muốn đánh gãy hết chân của bọn họ sao?”

Lúc này Triệu Hàm như thức tỉnh thoát khỏi mê chướng.

Hắn cắn chặt răng đứng lặng người, sắc mặt không ngừng thay đổi.

Đúng rồi, đừng nói là hắn chỉ đánh gãy chân của nam sủng này, cho dù có đánh chết hắn ta đi chăng nữa thì nữ nhân dâʍ đãиɠ kia vẫn có thể câu dẫn nam nhân khác, thậm chí hắn còn biết, có vài đại thần trong triều cũng là tân sủng của vị công chúa hay quận chúa nào đó, hắn có thể uy hϊếp những nam sủng đó, nhưng lại không thể đắc tội quá nhiều đại thần triều đình, thật ra hắn cũng chẳng quan tâm mấy về tiền đồ của mình, nhưng hắn không thể vì vậy mà rước lấy phiền toái cho thái tử.

Triệu Hàm nghẹn một bụng lửa giận, ném bạc cho Ngô Tử Tung xem như phí trị thương, rồi hắn quay trở về nhà.

Càng nghĩ Triệu Hàm lại càng thấy khó chịu hơn, tưởng tượng đến cảnh nữ nhân kia thân mật với nam nhân khác hắn cảm thấy không thể chịu đựng được.

Không được!

Tuyệt đối không thể để nàng thông đồng với nam nhân khác!

Triệu Hàm tức giận dốc một ngụm rượu vào miệng, đột nhiên hắn đứng phắt dậy, hắn phải đi ngăn cản nữ nhân kia!

Triệu Hàm xông thẳng vào viện đánh một trận với hộ vệ ở đó, Phỉ Thúy phát hiện ra động tĩnh bên này thì lập tức mời hắn đến ngồi đợi ngoài phòng khách.

Tô Thanh lúc này đang ngắm nghía thứ đồ chơi mà Tô Tuyết Quân vừa cho người đưa tới, nghe hạ nhân nói Triệu Hàm xông vào nàng hơi giật mình, nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Cho hắn vào đi.”

Tô Thanh đang định nói cho Triệu Hàm biết đây là lần cuối cùng nàng gặp hắn, bảo hắn sau này đừng dây dưa nữa, nhưng đột nhiên Triệu Hàm lại cởi sạch quần áo của mình, sau đó hếch cằm mà gào lên: “Không phải nàng muốn trói gia hay sao? Tới đây, gia còn sợ nàng sao!”

Hắn không ngừng tự huyễn hoặc mình, cứ cho là nữ nhân đáng giận này cưỡi trên người hắn đi chăng nữa thì nam căn của hắn cũng cắm vào hoa huyệt dâʍ đãиɠ của nàng, hắn đang chơi nữ nhân đáng giận này!

Đúng, mặc kệ là đang trong tư thế nào thì vẫn là nam nhân chơi nữ nhân!

Tô Thanh nhìn thấy hắn bày ra dáng vẻ như đang hi sinh anh dũng, nàng cố gắng nhịn mãi nhưng vẫn không nhịn được mà cười thành tiếng.

Cười cái gì mà cười!

Có gì buồn cười chứ!

Triệu Hàm hung ác trừng Tô Thanh.

Tô Thanh vỗ vỗ tay, ra hiệu cho hạ nhân dẫn Triệu Hàm đi tắm rửa, Triệu Hàm lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, nhìn bộ dáng hắn lúc này không giống như đi tắm mà giống như đang muốn lên chiến trường hơn.

Đợi đến khi Triệu Hàm trở về, Tô Thanh đã chuẩn bị xong vài thứ—— nói là chuẩn bị thì cũng không hẳn đúng, bởi vì tất cả mọi thứ đều là do Tô Tuyết Quân đưa tới, nàng chỉ lấy ra dùng mà thôi.

Thứ dùng để trói Triệu Hàm không phải là dây thừng mà là một sợi xích được bọc vải bông, chiều rộng áng chừng ba ngón tay, lúc bị trói sẽ không gây ra thương tổn cho người bị trói nhưng vẫn đảm bảo người bị trói không thể thoát ra được.

Hai tay hai chân của Triệu Hàm giang rộng ra, bị trói vào cột giường, cả người nằm thẳng trên giường, chỉ có gậy thịt phía dưới là đang hung ác dựng thẳng đứng.

Nhìn thấy gậy thịt tràn trề sức sống, tiểu huyệt của Tô Thanh lập tức ướŧ áŧ khiến nàng ngượng ngùng, trong đôi mắt đào hoa có ánh nước dập dờn, ướŧ áŧ trong veo.

Hai mắt của Triệu Hàm vẫn chưa bị che phủ, hắn nhìn thấy nữ nhân đáng giận kia đột nhiên đỏ mặt, sau đó tay ngọc non dài thon mịn cởϊ áσ ngủ trên người ném sang bên cạnh, chỉ chừa lại áo yếm, nhưng tấm vải mỏng manh kia không che hết được đôi bầu ngực cao ngất của nàng, một mảng lớn da thịt trắng nõn lõα ɭồ xuất hiện trước mặt hắn.

Mắt Triệu Hàm đỏ rực, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào người nàng, hầu kết di chuyển liên tục.

“Lẳиɠ ɭơ, mau đến đây để ta bú sữa.” Triệu Hàm không thể nhịn được nữa, hắn gầm nhẹ một tiếng.

Tô Thanh cười vô cùng quyến rũ, nhưng lại không để ý tới hắn, chỉ tự mình xoa bóp chơi đùa với đôi gò bồng, khuôn miệng nhỏ xinh phát ra từng tiếng rêи ɾỉ mê hoặc lòng người, Triệu Hàm nhìn đôi bầu ngực đáng lẽ phải được mình chơi đùa gặm cắn nay lại bị bàn tay nhỏ bé của da^ʍ phụ đè ép vuốt ve, không ngừng thay đổi thành các loại hình dáng khác nhau, hai đóa hồng mai bên trên nở rộ cứng rắn cũng bị nữ nhân kia vân vê cào gãi, ánh mắt hắn càng đỏ hơn.

Tô Thanh vẫn cố tình rêи ɾỉ, muốn lẳиɠ ɭơ cỡ nào thì lẳиɠ ɭơ cỡ đó, hơi thở của Triệu Hàm lập tức trầm đυ.c nặng nề, hận không thể nhào lên dùng gậy thịt của mình cắm vào, dùng sức đâm thủng nàng, xem nàng còn có thể phát tình nữa hay không.

Tuy sức hắn mạnh nhưng vẫn chưa đến mức có thể làm đứt xích sắt được, vì vậy chỉ có thể đỏ mắt, thở hổn hển nhìn Tô Thanh một tay đang nhéo đầu nhũ, dùng sức kéo nó dài ra, một tay khác đang di chuyển xuống phía dưới, tự vuốt ve huyệt khẩu của mình, miệng vẫn không ngừng a ư.

Triệu Hàm không thể chồm người tới, không được ăn thịt, lòng hắn nóng như lửa đốt, không nhịn được thấp giọng mắng: “Da^ʍ phụ, lẳиɠ ɭơ, một ngày không có nam nhân thì không chịu được có phải không?”

“Nhìn hoa huyệt dâʍ đãиɠ của nàng đi, nước nhiều đến mức sắp ngập phòng rồi.”

“Huyệt bích bị nàng nới lỏng như vậy, ngón tay có thể thỏa mãn sao? Cắm vào sợ là gãi ngứa cũng chẳng đủ có phải không?”

“Ngực lắc lư dữ dội như vậy? Có phải cũng muốn bị chơi không?”

“Da^ʍ phụ, đến đây, gậy thịt của gia đang vô cùng cứng rắn, vừa đủ giúp nàng gãi ngứa, miễn cho nàng làm ngập lụt cả kinh thành.”

“Lẳиɠ ɭơ, nàng có biết không, mùi hương phát tình của nàng, cách ba dặm vẫn có thể ngửi thấy, còn giả bộ đàng hoàng cái gì, trời sinh chính là phóng đãng…”

Tô Thanh bị ngôn ngữ kí©h thí©ɧ, không ngừng thở dốc, không nhịn được tựa người lên thân thể của Triệu Hàm, cọ xát, cơ thể của nam nhân cứng rắn khác hẳn với nữ nhân, Tô Thanh chỉ mới dán lên đã cảm thấy nhiệt độ trên da thịt đang ngày một gia tăng.

Nàng dứt khoát ngồi lên đùi Triệu Hàm, tiểu huyệt đang không ngừng phun mật dịch cọ xát vào đùi hắn, ư a rêи ɾỉ hùa theo lời nói thô tục của Triệu Hàm, nũng nịu đáp lại: “Nô thích được gia chơi, thích được làm không ngừng, tốt nhất là một khắc cũng không dừng a…”

“Nước nhiều không thích sao, nước nhiều mới tiện cho thứ to lớn đi vào… Nước nhiều gia mới thích… Không phải là rất thích nô phóng đãng hay sao?”

“Ngón tay của Nô… A… Ngón tay không đủ, muốn thứ to lớn của gia…”

Tô Thanh vừa rêи ɾỉ vừa đưa ngón tay khi nãy cắm trong tiểu huyệt đến bên miệng Triệu Hàm, “Gia nếm thử hương vị của nô đi.”

Nếu là thường ngày, Triệu Hàm chắc sẽ không há mồm —— từ trước đến nay chỉ có nữ nhân mở hoa huyệt ra há miệng ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân, những thứ khác đừng hòng nghĩ tới.

Nhưng dưới tình huống lúc này, ma xui quỷ khiến như thế nào, Triệu Hàm mở miệng ra, ngậm hai ngón tay trắng nõn non mịn như búp măng kia vào miệng, mυ"ŧ thật mạnh, cảm giác hệt như hắn đang hút hoa huyệt của da^ʍ phụ này vậy.

Hình như cũng không phải là quá khó tiếp thu, ngược lại còn có một loại cảm giác đặc biệt khác lạ…

Tô Thanh vừa cọ xát tiểu huyệt vào đùi của Triệu Hàm vừa đút tay vào miệng của hắn, thỉnh thoảng còn kẹp đầu lưỡi của hắn chơi đùa, rất nhanh sau đó nàng cảm thấy tiểu huyệt ngứa ngáy vô cùng, muốn Triệu Hàm dùng cự vật của hắn cắm vào đưa đẩy.

Nhưng không được, chỉ mới chơi có một lát, sao có thể dâng mình lên nhanh như vậy.

Tô Thanh kiều mị cười, cầm lấy ngọc trụ vất lung tung gần đó, để bên cánh môi đỏ rực hôn lên, sau đó nàng mở miệng, chậm rãi liếʍ láp, liếʍ cho ngọc trụ kia sáng lấp lánh, sau đó mới đặt vào giữa tiểu huyệt của mình, nũng nịu nói với Triệu Hàm: “Gia, nô chuẩn bị cắm vào nha… A… Căng quá…”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~