Chương 29: So tài

Chương 29. So tài

Ngay khi Tô Thanh đang liếʍ ngọc trụ thì lúc này mắt Triệu Hàm đã đỏ rực như một con thú hoang đói khát.

Hắn cảm thấy, thứ Tô Thanh liếʍ không phải ngọc trụ, mà là gậy thịt của hắn, khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi linh hoạt, bao bọc lấy gậy thịt cương cứng của hắn, cứ liếʍ láp từng chút một, liếʍ lên từng đường gân gồ ghề nằm trên thân gậy thịt, liếʍ đến lỗ nhỏ bên trên, sướиɠ muốn chết…

Mắt thấy ngọc trụ đang từng chút một đi vào bên trong tiểu huyệt tiêu hồn thực cốt, nó còn chèn ép làm cho tiểu huyệt phun ra thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, nhìn thấy sự việc đang diễn ra trước mắt, Triệu Hàm vô cùng kích động, hắn giãy dụa thật mạnh.

Mẹ kiếp!

Hắn rất muốn được đi vào tiểu huyệt của da^ʍ phụ này ngay lập tức.

Tô Thanh nhìn thấy dáng vẻ kích động của hắn, nàng lại nhớ tới trước kia tên võ biền này cầm chân nàng liếʍ không chịu rời miệng, nàng cười vô cùng quyến rũ, dứt khoát bò đến nằm ngửa trên người Triệu Hàm, đặt chân mình đến bên miệng hắn, nửa người trên vừa vặn nằm giữa hai chân của hắn, nàng hơi nhếch mông lên phơi bày toàn bộ tiểu huyệt đang được nàng tự mình chơi đùa, tất cả đều lọt vào tầm mắt của Triệu Hàm.

Bị ánh mắt nóng bỏng kia nhìn chăm chú, vậy mà nàng lại có một loại cảm giác giống như hắn đang dùng ánh mắt để cưỡиɠ ɠiαи nàng…

Ngứa quá… Nàng muốn…

Nhìn từng ngón chân nhỏ nhắn trắng trẻo ở ngay trước mắt mình, lúc này Triệu Hàm đang thèm muốn khao khát cùng cực, hắn lập tức ngậm lấy những ngón chân nhỏ xinh kia, liếʍ láp, mυ"ŧ vào, hận không thể nuốt luôn cả bàn chân nho nhỏ đáng yêu này vào bụng.

Tô Thanh vừa bị liếʍ chân, vừa dùng ngọc trụ tự cắm vào tiểu huyệt, lại vừa tự mình xoa bóp đôi gò bồng, cứ một lát, Tô Thanh lại run rẩy tiết ra một lần, dâʍ ŧᏂủy̠ nóng bỏng chảy xuống người Triệu Hàm, dính vào da thịt của hắn rồi lại từ từ chảy xuống, thấm ướt gậy thịt sưng to đang bị Tô Thanh đè dưới mông.

Tô Thanh lại cảm thấy không đủ.

Vật chết thì vẫn là vật chết, dù có làm gì thì cũng không thỏa mãn bằng gậy thịt của nam nhân được…

Triệu Hàm thở hổn hển, phun ngón chân của Tô Thanh ra, gầm nhẹ: “Da^ʍ phụ, mau đem da^ʍ huyệt đến đây…”

Hắn thật sự chịu không nổi nữa.

Hôm nay không chơi chết da^ʍ phụ này, thì hắn sẽ không mang họ Triệu nữa.

Chơi chết nàng, đâm thủng nàng, làm nàng đến khi chỉ biết nằm đó cầu xin tha thứ…

Lúc này trong đầu hắn tất cả đều là những hình ảnh đó, gân xanh trên trán Triệu Hàm nổi gồ lên.

Tô Thanh cười nhẹ một tiếng, “Gia thèm muốn dữ vậy sao? Đừng nóng vội nha, nô đến ngay đây…”

Nàng ngồi dậy, cọ xát vào thân thể của Triệu Hàm, quấn lấy hắn hệt như một con rắn, cuối cùng nàng ngồi quỳ ngay trên đầu Triệu Hàm, tiểu huyệt vẫn đang cắn ngọc trụ thật chặt không chịu buông ra, cán ngọc trụ chọc phải mép miệng của Triệu Hàm.

Triệu Hàm nhìn ngọc trụ với ánh mắt ngập tràn thù hận.

Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ như vậy lại để một vật chết chơi, đúng là lãng phí của trời mà.

Hắn hung ác há mồm, ngậm lấy ngọc trụ kia, muốn rút nó ra ngoài.

Nhưng bên trên ngọc trụ lại tràn đầy chất lỏng của Tô Thanh, cán trụ lại trơn trượt bóng loáng, Triệu Hàm chỉ có thể miễn cưỡng ngậm lấy nó kéo ra ngoài, nhưng tiểu huyệt tham ăn của Tô Thanh lại cố tình ngậm chặt lấy, không nỡ buông tha cho thứ đã ăn hϊếp nó đến mức phải khóc lóc rời đi dễ dàng như vậy, hoa môi lại mấp máy nuốt vào, giống như đang muốn so tài với Triệu Hàm.

Sức lực từ hai phía dồn lên, Tô Thanh kêu “A…” Một tiếng, trong giọng nói có thể nghe ra nàng đang vô cùng sung sướиɠ.

“Da^ʍ phụ, chỉ là một vật chết thôi nàng còn không chịu buông ra? Dâʍ đãиɠ như vậy, có phải mỗi ngày đều muốn dâng hoa huyệt lên xin nam nhân chơi không?” Không thể rút ngọc trụ đáng ghét kia ra, Triệu Hàm thẹn quá hóa giận.

“Ưʍ.. Nô không có mà..”

“Nô thích được gia chơi, không phải cứ tùy tiện là nam nhân nào cũng được.” Lời này Tô Thanh nói ra cũng là lời thật lòng, nàng không phải là loại người ăn tạp.

Triệu Hàm vừa nghe thấy vậy, đầu tiên là đắc ý, nhưng sau đó hắn lại đột nhiên nhớ tới sủng nam bị mình đánh, hắn cắn răng căm giận nói: “Ti tiện, nàng cho rằng gia sẽ tin hay sao?”

Vừa tức lại hận, Triệu Hàm như phát điên, hắn ngậm chặt lấy cán ngọc trụ, đột nhiên ngẩng đầu, dùng một lực thật lớn, đẩy ngọc trụ cắm thật mạnh vào tiểu huyệt của Tô Thanh.

Ngọc trụ vốn đã cắm rất sâu, lúc này lại đột nhiên bị va chạm, lập tức đâm thẳng vào hoa tâm của Tô Thanh, nàng bị đâm vừa đau lại vừa sướиɠ, Tô Thanh ngửa cổ ra sau, thét chói tai, chất lỏng bên trong phun trào ra ngoài, chảy dọc theo ngọc trụ, tưới ướt mặt của Triệu Hàm.

“Lại tiết, dâʍ đãиɠ, sướиɠ vậy sao?”

Cao trào qua đi, cơ thể căng cứng của Tô Thanh mềm xuống, nàng ngồi trên ngực của Triệu Hàm, yêu kiều rêи ɾỉ nói: “Ưm… Rất sướиɠ…”

“Gia có thể làm cho nàng sướиɠ hơn nữa, da^ʍ phụ, mau cởi bỏ xích sắt cho ta.” Triệu Hàm cắn răng, hai mắt đỏ ngầu dụ dỗ.

Tô Thanh cười hết sức kiều mị, nũng nịu cự tuyệt: “Đừng, nô còn chơi chưa đủ mà…”

Mẹ kiếp!

Da^ʍ phụ!

Còn chơi nữa!

Còn chơi nữa, mạng của lão tử cũng mất luôn đó!

Triệu Hàm nghiến răng nghiến lợi, nếu hiện tại tay của hắn được tự do, hắn nhất định sẽ hung ác đánh vào mông nữ nhân dâʍ đãиɠ này, đánh cho sưng tấy lên để nàng không dám làm bậy nữa.

Nhưng tất cả chỉ có thể làm ở trong mơ thôi.

“Không phải là gia nói sẽ liếʍ tiểu huyệt cho nô sao? Nuốt lời không phải là việc mà nam tử hán đại trượng phu nên làm đâu nha…”

Tô Thanh nũng nịu nói, nàng nằm sấp trên người Triệu Hàm, đưa tiểu huyệt đến bên miệng hắn, gậy thịt cứng nóng của hắn cũng vừa vặn đặt bên miệng của nàng.

“Gia, nhanh lên nha, tiểu huyệt của nô đang rất ngứa đó…” Tô Thanh thúc giục, Triệu Hàm nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt đang bị ngọc trụ căng rộng ra của Tô Thanh, hắn thở dồn dập rồi ngậm lấy ngọc trụ, muốn rút nó ra ngoài, hắn hung ác nói: “Da^ʍ phụ, mau thả lỏng da^ʍ huyệt, đừng kẹp chặt như vậy.”

“Nô nghe lời gia mà.” Điệu bộ của Tô Thanh lúc này là kiểu ‘mặc người hưởng dụng’ vừa nũng nịu lại ngoan ngoãn nghe theo.

Hắn nhổ vào!

Nói dễ nghe quá ha, nghe theo hắn?

Nếu đúng thật là nghe lời hắn, thì hắn phải cảm tạ trời đất rồi!

Triệu Hàm cáu giận ngậm lấy ngọc trụ, dùng sức rút nó ra ngoài.

Cũng may ngay lúc này, Tô Thanh cố gắng khống chế thân thể, không cho tiểu huyệt cắn nuốt, thắt chặt ngọc trụ nữa, cuối cùng Triệu Hàm cũng có thể thuận lợi rút ngọc trụ ra ngoài, chất lỏng bị tắc bên trong cũng dễ dàng phun trào chảy ra theo.

Lần đầu tiên bị bắn lên mặt, Triệu Hàm còn cảm thấy có hơi bực dọc, nhưng lần này hắn xem như cũng đã quen rồi.

Hắn nghẹn một bụng lửa giận, phun ngọc trụ qua một bên, Triệu Hàm oán giận mắng một tiếng “Da^ʍ huyệt”, sau đó đầu lưỡi to dày lập tức tiến vào thay thế cho vật chết kia, liếʍ láp tiểu huyệt đã ướt đẫm của Tô Thanh.

Đầu lưỡi của nam nhân vừa to vừa nóng, phía trên còn có những gai lưỡi ram ráp, đồng thời cử động của nó cũng vô cùng linh hoạt, hoàn toàn khác biệt so với ngọc trụ, đây cũng là lần đầu tiên mật động của Tô Thanh được liếʍ láp, và đây cũng là lần đầu tiên Triệu Hàm làm việc này, hắn cũng không có kỹ xảo điêu luyện gì, mặc dù không sướиɠ như lúc bị làm, nhưng trong lòng nàng lại có một loại cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời, làm cho Tô Thanh không kềm được mà nũng nịu rêи ɾỉ.

“Gia… Gia làm nô thoải mái quá, a, a, nóng quá, ưm, sâu thêm một chút nữa đi…”

“Da^ʍ phụ, mau ngậm vào cho gia đi, nhanh lên.” Triệu Hàm gầm nhẹ dụ dỗ, Tô Thanh thở gấp, mềm mại liếc nhìn Triệu Hàm một cái, “Không muốn, tiện nô… Hôm nay ngươi chính là đồ chơi nằm dưới háng bổn quận chúa… A!”

Mới khi nãy còn kêu gia xưng nô thì thoắt cái đã đổi thành tiện nô với bổn quận chúa, Triệu Hàm cáu giận, hắn dùng răng của mình cắn nhẹ lên hoa hạch của Tô Thanh, nàng vừa đau lại vừa sướиɠ, Tô Thanh hưng phấn đến mức thét lên.

Triệu Hàm tức giận, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể dùng hết sức lực và vốn liếng, dùng lưỡi đâm chọt chà đạp tiểu huyệt của nàng.

Sửa lần cuối bởi 1 vào ngày An Ca với 15 lần sửa trong tổng số.