Chương 3: Gϊếŧ người

Chương 3. Gϊếŧ người

Những chứng cứ để hoàng đế định tội phụ vương và huynh trưởng nàng thông đồng với địch bán nước, cũng là do phụ thân ruột thịt của Lâm Ngọc Lan, Hộ Bộ Thị Lang ngụy tạo ra, để Cao bác Vinh lén giấu ở Tô gia.

Là vì phụ vương của nàng không chịu đứng về phe của tam hoàng tử, còn từng dâng tấu sớ chỉ trích tam hoàng tử, làm hắn ta mất không ít thủ hạ, vì vậy đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hắn ta.

Mà Hộ Bộ Thị Lang, chính là phe phái của tam hoàng tử.

Nàng trợn trừng mắt, rồi lại bị đánh ngất, sau đó bị bán vào kỹ quán ở Lĩnh Nam, muốn sống không được muốn chết không xong, vất vả lắm mới kết thúc được kiếp người…

Tô Thanh vô cùng hận, nàng giãy giụa tỉnh lại, nhưng cảm thấy cơ thể yếu mềm vô lực, cùng với từng đợt khô nóng đến từ nơi tư mật giữa hai chân, ngứa ngáy muốn chết.

Nàng hiện đang ở trong thiền phòng*.

Trong vô thức nàng nghĩ tới giấc mộng kia.

Trong mơ, lúc nàng bị nam nhân làm cho tỉnh, cũng giống như bây giờ, cả người mềm nhũn ngứa ngáy, dù cho có giãy dụa thì vẫn bị làm nhục, rất nhanh sau đó thì hoài thai…

Có lẽ, đây không phải là giấc mơ, mà là những gì nàng đã trải qua trong kiếp trước…

Nàng tuyệt đối không thể để mình bị kẻ xấu cường bạo giống như trong mơ.

Tô Thanh cắn răng, bước xuống giường định rời đi, nhưng vừa mới di chuyển đến bên bàn, nàng đã nghe thấy tiếng cửa mở

Chắc chắn là tên côn đồ kia.

Tô Thanh lập tức nhận ra, nàng muốn rời khỏi đây là việc không tưởng, nàng nắm lấy cái kéo được đặt trên bàn, quay trở lại nằm lên giường, vội vàng giấu kéo xuống dưới gối, giả bộ như mình đang rất ham muốn, nhắm mắt vặn vẹo thân mình, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều cùng tiếng thở ra nhè nhẹ như không thể kiềm chế.

Thật ra cũng không phải nàng giả bộ, mà hiện tại thật sự nàng đang rất muốn.

“Phu quân, liếʍ ta… Mạnh một chút… A…” Tên côn đồ vốn dĩ rất cảnh giác, nhưng nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ của Tô Thanh, trong nháy mắt gã đã bị hớp hồn, gã đè lên người Tô Thanh, điên cuồng nhào nặn, hôn hít đôi gò bồng đào của nàng, Tô Thanh nhắm nghiền hai mắt, giả bộ mơ hồ thèm muốn, nàng ưỡn ngực như muốn đưa đôi gò bồng đào vào miệng gã, đôi môi xinh xắn bật ra từng tiếng nức nở.

Tên côn đồ không nghĩ tới, Tô Thanh lại dâʍ đãиɠ như vậy, gã hả hê cười đắc ý, “Phu nhân tốt, muốn mạnh có phải không, yên tâm đi, vi phu nhất định sẽ cắm nàng thật mạnh…”

Hắn bị sắc dục làm mờ mắt, chôn mặt vào đôi gò bồng đào của nàng, há to miệng ngậm lấy một bên ngực cách lớp áo yếm, Tô Thanh vừa vờ rêи ɾỉ, vừa đưa tay ra, bàn tay lần xuống gối, dùng hết sức bình sinh, đâm thật mạnh vào lưng tên lưu manh.

Một cái, hai cái, ba cái… Tô Thanh giống như lên cơn điên, cho dù tên lưu manh đã ngừng thở, nhưng nàng vẫn chưa chịu dừng tay, nàng vừa khóc, vừa hung ác dùng kéo đâm vào cơ thể gã, phá hủy gã.

“Đủ rồi!” Không biết là bao lâu, bàn tay cầm kéo của Tô Thanh bị một bàn tay to lớn của nam nhân ôm trọn lấy, nàng nghe thấy tiếng hắn quát khẽ.

Tô Thanh ngơ ngác một lúc lâu, sau đó mới thoát khỏi cơn điên cuồng, nàng quay đầu nhìn về phía nam nhân đứng gần đó.

Nhờ vào ánh trăng sáng, Tô Thanh nhìn thấy rõ dáng vẻ của nam nhân kia, thân hình cao lớn, bộ râu quai nón, mày rậm mắt to, chính là dáng vẻ của một tên mãng phu cẩu thả, nhưng giờ phút này hắn rất nghiêm túc nhìn nàng.

Chính là nam nhân nhìn chăm chú nàng vào ban sáng, Tô Thanh trầm mặc một lát, ngửa đầu nói với hắn: “Giúp ta dọn dẹp căn phòng sạch sẽ lại.”

Triệu Hàm có chút buồn cười, tiểu tức phụ này, nói cứ như đây là việc hiển nhiên vậy, hắn bèn hỏi: “Tại sao chứ? Tại sao ta phải giúp nàng?”

Tô Thanh khẽ thở dốc một hơi, nàng nói: “Ta không có sức.”

“Nàng có sức hay không, liên quan gì đến ta?” Thật ra Triệu Hàm đã quyết định sẽ giúp nàng, không nói đến những thứ khác, chỉ ngay lúc này, hắn có thể nhìn thân thể trần trụi của nàng thêm vài lần, thứ làm cho hắn thèm khát từ lâu, vậy cũng đủ đáng giá cho hắn ra tay.

Chỉ là hắn rất tò mò, nếu như là nữ nhân khác bị người ta xâm phạm, chắc là đã sợ hãi khóc lóc muốn chết, nàng thì ngược lại, cũng khóc lóc thê thảm nhưng xuống tay lại vô cùng tàn nhẫn, không ngờ lại gϊếŧ chết người.

Gϊếŧ xong rồi còn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bắt hắn thu dọn tàn cuộc.

__________

Thiền Phòng* : Phòng nghỉ dành cho khách ngủ lại chùa.