Chương 9: Sĩ diện lớn hơn trời

Chương 9: Sĩ diện lớn hơn trời

Lúc ân ái nói lời thô tục là tình thú, nàng không thèm để ý, ngược lại còn thấy rất kí©h thí©ɧ, nhưng lần này đương nhiên là khác, tối qua lúc hai người ham muốn dâng cao, nói những lời thô tục đó là để trợ hứng, còn bây giờ rõ ràng là hắn khinh thường nàng

Tưởng nàng không biết giận sao.

“Cút xuống đi!” Ánh mắt Tô Thanh đầy sắc bén, nàng trừng Triệu Hàm, “ta ra sao thì liên quan gì đến nhà ngươi?”

“Vậy nàng tự làm đi, còn cấm không cho ta nói nữa hả?” Triệu Hàm cảm thấy mình không sai, hắn gân cổ cãi lại.

Tô Thanh cười lạnh một tiếng, nàng giơ chân, hung ác đạp một cái thật mạnh lên mệnh căn của Triệu Hàm.

“Chết tiệt, nàng điên rồi.” Triệu Hàm hoảng hốt, vội vàng né tránh, nhưng hắn đang ngồi ở cuối giường, phía sau lưng là tường, cũng chẳng có chỗ để tránh né, chân ngọc mềm mại của Tô Thanh vẫn đá trúng gậy thịt sưng cứng của hắn, Triệu Hàm đau đến mức xém tý nữa là hét lên.

Không được hét!

Coi như vì giữ sĩ diện của nam nhân, phải ráng nhịn!

Nhìn thấy Triệu Hàm đau đến mức ngũ quan co rúm lại một chỗ, Tô Thanh cũng quên giận, nàng cười đến run rẩy, “ai dô, gia của ta ơi, người không sao chứ?”

Triệu Hàm… Triệu Hàm trừng mắt nhìn nữ nhân ác độc này, hận không thể tét mông nàng thật mạnh, để nàng khóc lóc xin tha.

Nhưng mà hắn đau quá, đau đến mức không dám cử động.

Mãi một lúc lâu sau, Triệu hàm mới có thể miễn cưỡng xuống giường, hắn hung ác trừng Tô Thanh vẫn còn đang cười, bày ra dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang định rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, nhưng vừa mới bước một bước, hắn lại đột nhiên dừng chân, sắc mặt của Triệu hàm dúm dó lại, nhìn sơ cũng biết hắn đau đớn cỡ nào.

Nghe thấy từng tiếng cười duyên truyền đến từ phía sau, Triệu Hàm cắn chặt răng, hắn cũng chỉ có thể nghiến răng oán giận, xem như nàng không tồn tại, đứng thẳng lưng, từ từ bước ra khỏi phòng.

“Gia… Ha ha… Gia, người có muốn ở lại đây lâu hơn một chút không, ngồi nghỉ một lát rồi hẵng đi?” Vật hung mãnh này tối qua đã làm nàng sung sướиɠ cực điểm, Tô Thanh quyết định làm một nữ nhân khoan dung rộng lượng, để hắn nghỉ ngơi thêm một lát rồi mới đi.

Ở lại làm gì, ở lại để nàng đá thêm một cái nữa sao? Triệu Hàm hứ một tiếng, kiên định mở cửa bước ra, mới nãy hắn còn đau đớn đến vặn vẹo cả khuôn mặt, bây giờ đã khôi phục lại bình thường, sãi bước cũng rộng hơn.

Nam nhân, đúng là không bỏ được thói ham sĩ diện!

Tô Thanh cười một lúc lâu, mới từ từ ngừng cười, nàng nằm ngửa trên giường, suy nghĩ đến giấc mộng tối qua.

Dựa theo những gì đã xảy ra trong mộng, Cao Bác Vinh và Lâm Ngọc Lan đương nhiên là tội đáng chết vạn lần, nhưng nàng cũng hiểu rõ, Tam hoàng tử mới là đầu sỏ tạo thành bi kịch cho gia tộc của nàng.

Tính Tam hoàng tử thù dai, chỉ cần hắn thắng thế, cho dù không có Cao Bác Vinh và Lâm Ngọc Lan, hắn cũng sẽ tìm cách khác để hãm hại phụ vương.

Cho nên xét đến cùng, việc cần phải làm nhất, là không cho tam hoàng tử đắc thắng.

Thật ra để làm những việc đó không khó, chỉ cần đại đường huynh của nàng, cũng chính là Thái tử Tô Hòa Ý không chết thì coi như việc thành hơn nửa, về nguyên nhân cái chết của Tô Hòa Ý, vì sự việc năm đó rất chấn động, nên Tô Thanh vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Sang năm ở Lạc Dương sẽ đột nhiên đổ mưa to, gây lũ lụt, xác chết đói la liệt khắp nơi, Tô Hòa Ý phụng mệnh đến cứu tế, cũng tra ra được việc quan viên ở Lạc Dương tham ô hối lộ, nhưng khi đi đến vùng núi gần Lạc Dương, trời vốn đã tạnh mưa lại đột nhiên đổ mưa như trút nước, đất đá xói mòn, vì vậy Tô Hòa Ý chết trong trận thiên tai đó.

Sau khi hắn chết, hoàng đế đã không còn đích trưởng tử, Tam hoàng tử cứ thế nghiễm nhiên trở thành trưởng tử, tất nhiên sẽ có nhiều ưu thế hơn, năng lực của hắn cũng không tồi, vì vậy trở thành ứng viên sáng giá cho vị trí trữ quân, được đông đảo triều thần ủng hộ, cứ thế hắn từng bước củng cố thế lực của mình.

Chờ đến khi nàng chết, Tam hoàng tử đã trở thành Thái Tử.

Chỉ cần Tô Hòa Ý vẫn sống tốt, Tam hoàng tử sẽ khó làm nên trò trống.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~