Chương 9: Thiếu nữ tết tóc đuôi sam

Dịch truyền đã vơi hơn phân nửa, sắc mặt người trên giường bệnh cũng hồng hào trở lại.

Đợi bác sĩ khám xong, Trịnh Thanh Mây hỏi thăm tình hình sức khoẻ Hứa Huân: “Cậu ấy sao vậy ạ?”

Bác sĩ trẻ không trả lời ngay, nhíu mày hỏi: “ Em là bạn học của cậu ta? Gần đây cậu ta có gặp khó khăn gì không?”

Trịnh Thanh Mây lắc đầu: “Chúng em học cùng trường, cũng không thân lắm. Em chỉ trùng hợp đưa cậu ấy tới bệnh viện. Bệnh của cậu ấy nghiêm trọng lắm không?”

Nữ bác sĩ thở dài: “Cũng không có gì nghiêm trọng. Chỉ là cậu ta quá đói kết hợp với vận động mạnh dẫn tới hạ đường huyết. Vài tiếng sau cậu ta sẽ tỉnh lại.”

Trịnh Thanh Mây trầm mặc giây lát mới lên tiếng: “Lát nữa cậu ấy tỉnh dậy bác sĩ kêu người chuẩn bị một phần cơm bệnh viện giúp em. Em sẽ thanh toán thêm vào tiền viện phí. Trường hợp cậu ấy có hỏi, bác sĩ cứ nói giáo viên trường đưa cậu ấy tới, có thể không ạ?”

Bác sĩ trẻ hoài nghi nhìn cô: “Tại sao?”

Trịnh Thanh Mây hờ hững đáp: “Cũng không phải chuyện gì to tát. Em chỉ không muốn người bị khác làm phiền. Số tiền này với em cũng chẳng tốn kém bao nhiêu.”

Nghe tới đây, ánh mắt đối phương nhìn cô càng thêm trìu mến, dịu dàng: “Em thật sự khiến chị bất ngờ đấy. Được rồi, chị hiểu. Em yên tâm.”

Trịnh Thanh Mây cúi đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”

...

Buổi chiều có tiết giáo viên chủ nhiệm nên Trịnh Thanh Mây ngoan ngoãn tới lớp, nếu không cô viết bản kiểm điểm cũng biết mệt.

Cô ngồi chống cằm nhìn thẳng lên bảng, thật ra tâm trí đang lơ đãng nhớ về những lần gặp phải Hứa Huân.

Đến giờ Trịnh Thanh Mây mới nhận ra bạn học này lúc nào cũng xui xẻo.

Lần đầu gặp Hứa Huân, đáy lòng cô nảy sinh cảm giác quen thuộc, nhất là khi phát hiện vết bớt kia, cô chẳng những không ghét bỏ ngược lại còn có cảm giác hoài niệm.

Trịnh Thanh Mây vốn không thích xen vào chuyện người khác trừ khi bất đắc dĩ, nhưng Hứa Huân lại là trường hợp ngoại lệ.

Do còn đang hồi tưởng nên cô không nhận ra ánh mắt khác thường của Trần Hạ cùng bạn học dành cho mình.

Nguyễn Ly còn đang ấm ức chuyện buổi sáng, liền ghé vào tai Lưu Mộc Nhiên nói nhỏ: “Trịnh Thanh Mây hôm nay làm sao vậy? Hiếm khi cậu ta chăm chỉ liệu có hiểu nổi không đây?”

Lưu Mộc Nhiên cười trào phúng: “Xếp hạng cuối khối không phải hư danh. Chúng ta phải tin tưởng bạn học chứ. Ha ha ha!”

Người xung quanh dỏng tai nghe lén cuộc trò chuyện của hai người cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Trần Hạ nổi giận quát: “Cả lớp im lặng, tôi giảng bài buồn cười lắm à? Tôi không ngại mở cuộc họp phụ huynh sớm.”

Lời này có sức ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ đối với học sinh, lớp 10 – 14 tiếp tục rơi vào bầu không khí trầm mặc.

Thấy lớp học đã được ổn định, giáo viên chủ nhiệm mới gọi thêm lần nữa: “Trịnh Thanh Mây!”

Cuối cùng Trịnh Thanh Mây cũng hoàn hồn, theo phản xạ đứng bật dậy: “Có em!”

Trần Hạ cau mày: “Em nhắc lại lời cô vừa nói cho các bạn nghe!”

Trịnh Thanh Mây do dự hỏi lại: “Cô chắc chứ?”

Giáo viên thiếu kiên nhẫn, bất giác cao giọng: “Còn không nói đi lề mề cái gì!”

Trịnh Thanh Mây gật đầu, lớn tiếng nói ra: “Còn không nói đi lề mề cái gì!”

Phụt!

Bạn cùng bàn cô dường như không lường trước được thành công bị cô chọc cười.

Trịnh Thanh Mây chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương lại bị cơn giận của Trần Hạ trấn áp: “Em giỡn mặt với tôi đấy à? Lời trước đó!”

Cô gãi đầu khó hiểu, nhưng vẫn thành thật làm theo: “Em nhắc lại lời cô vừa nói cho các bạn nghe.”

Ha ha ha!

Lần này Trần Hạ cũng không tài nào ngăn được cả lớp ôm bụng cười lớn.

Tiết toán với công thức khô khan giờ đây lại như sân khấu kịch nói, khiến tâm trạng học sinh thả lỏng hơn hẳn.

Giáo viên chủ nhiệm đã không thể nào kiềm nén được lửa giận đang lan rộng, máu nóng sôi sùng sục trong cơ thể bà, lời nói ra như nghiến răng nghiến lợi: “Trịnh Thanh Mây, em được lắm! Cuối tiết gọi phụ huynh đến gặp tôi! Giờ thì ra ngoài đứng.”

Hứa Định Kiên ngồi kế bên nhịn cười, bật ngón tay cái tán thưởng cô: “Cậu ngầu lắm!”

Trịnh Thanh Mây không nói gì, chỉ biết nhún vai, xỏ tay vào túi váy đồng phục nghênh ngang rời khỏi cứ như đang tham quan du lịch vậy.

Tính cách phóng khoáng, không chịu ràng buộc của cô khiến nhiều học sinh trong lớp chán ghét nhưng cũng đồng thời nảy sinh sự ngưỡng mộ. Trịnh Thanh Mây không nói chuyện vòng vo, thích nói thích, ghét nhận ghét, cũng chẳng sợ đắc tội với ai. Cô kiêu ngạo, ương ngạnh nhưng biết dừng đúng lúc.

Người vốn chịu nhiều trói buộc từ thuở thơ ấu như Hứa Định Kiên càng thêm tò mò về cô, sức hút của thiếu nữ này đối với anh càng lớn. Từ sự chủ động ban đầu đã dần chuyển sang tình thế bị động hiện tại. Rốt cuộc ai chinh phục ai, Hứa Định Kiên cũng không nói rõ được. Nhưng theo bản năng anh vô cùng bài xích sự dao động này, anh sợ một ngày nào đó chính mình bị cuốn vào trò chơi do bản thân tạo ra.

Hứa Định Kiên chưa biết được ý đồ của mẹ mình khi yêu cầu anh tiếp cận Trịnh Thanh Mây. Tuy nhiên, anh hiểu bà ấy hơn cả chính mình, ánh mắt đầy hận ý của bà khiến anh nhận ra Trịnh Thanh Mây nhất định không có kết cục tốt. Đặt giữa một cô gái mới quen biết và người phụ nữ sinh ra anh, tất nhiên Hứa Định Kiên không chút do dự lựa chọn mẹ ruột. Hiện tại, điều khiến anh lo sợ là một ngày nào đó cán cân này đột nhiên cân bằng, người bị dày vò nhất định sẽ là anh.

Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, đợi Trần Hạ ra khỏi lớp, Trịnh Thanh Mây tính toán cúp học. Thế nhưng ông trời không để cô toại nguyện. Cô vừa vào lớp lấy cặp sách lại phải chứng kiến một màn kịch đặc sắc.

Lớp phó lao động Nguyễn Ly tiến đến cạnh bàn thiếu nữ tết tóc đuôi sam, tình cờ người này ngồi ngay trước mặt Trịnh Thanh Mây: “Tan học cậu nhớ ở lại trực nhật.”

Lân Nhi sửng sốt: “Hôm nay đâu phải ngày trực của tớ? Sao tớ phải ở lại?”

Nguyễn Ly tỏ vẻ bất đắc dĩ vỗ vai đối phương: “Thật ra hôm nay tới lượt lớp trưởng, nhưng nhà cậu ấy có việc đột xuất. Tớ biết cậu vốn tốt bụng, xem như giúp đỡ bạn bè lần này đi.”

Dù không xác định lời Nguyễn Ly nói là sự thật, nhưng nhiều người vẫn quan tâm đến lợi ích của mình, chống đối lớp phó lao động sẽ không có ngày tháng tốt đẹp gì. Nhất thời cả lớp lựa chọn trầm mặc không ai nói giúp Lân Nhi.

Cô gái rõ ràng không biết từ chối, thói quen dễ dàng cho đi không phải ngày một ngày hai có thể thay đổi được, nhưng chính cô ấy cũng rơi vào trường hợp bất đắc dĩ: “Nhưng! Nhưng... Đầu tớ rất đau, định về sẽ đi khám. Nếu ở lại trực nhật sẽ muộn giờ hành chính, đi khám bệnh sẽ rất khó.”

Nguyễn Ly không tin, lớn tiếng mỉa mai: “Vậy mà cậu cũng nói được. Đau đầu đúng lúc này? Trùng hợp vậy sao? Cậu ích kỷ thì cứ nói thẳng, cần gì phải vòng vo.”

Lân Nhi không giỏi ăn nói, cũng không biết giải thích thế nào: “Tớ không có! Tớ...”

“Ồn ào quá! Có để yên cho người khác học bài không? Hôm nay tôi trực nhật!”