Quyển 2 - Chương 8

Một con hải yêu nhận ra hắn, nó nhe ra răng nhọn: "Ô, đây không phải Sapphire điện hạ đây sao? Dù thế nào đây cũng là lãnh thổ của Hyman đại nhân, làm sao, ngài muốn lo chuyện bao đồng ở đây nữa sao?"

"..." Sapphire nhìn qua hai người ngư dân bị ma thuật mê hoặc, nhìn tuổi tác và dáng vẻ thì có lẻ là cha con, nhìn nụ cười mơ mơ hồ hồ trên mặt bọn họ, như những con rối, không hề biết thần chết đang đến gần.

"Tại sao mấy người lại phải ăn thịt con người? Ở đáy biển vẫn còn rất nhiều sinh vật cơ mà..." Sapphire không khỏi nắm chặt tay, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

"Vì sao bọn ta không thể ăn thịt con người? Con người thì khác biệt gì với tôm cá?" Con thuỷ quái ấy trả lời như chuyện thường tình, thậm chí có một chút bực bội trong giọng điệu của nó, bọn chúng cảnh giác với vị hoàng tử tiên cá luôn xen vào các cuộc đi săn của bọn chúng.

Sapphire lo lắng cho cái thai của mình cũng không dám hành động bừa bãi, cậu do dự làm cho mọi chuyện rơi vào tình trạng tiến thối lưỡng nan. Mới chần chừ hai câu, một con thủy quái khác đã nhanh tay lẹ mắt, tay thoăn thoắt vươn bộ móng dài nhọn hoắt, chớp mắt đâm xuyên qua trái tim của người ngư dân. Rất nhanh, máu me đầm dìa, trái tim sắp chết đập yếu ớt, thuỷ quái móc nội tạng đỏ tươi, khıêυ khí©h ném sang cho Sapphire.

Thấy người đánh cá chết trước mặt mình, trái tim đẫm máu vừa đập lần cuối. Mùi máu tanh bốc lên, giống như một chậu sơn đỏ tươi đổ vào trong nước, mùi máu tanh nồng nặc ghê tởm, đầu Sapphire ong ong, sắc mặt tái nhợt.

"Sapphire điện hạ sao thế? Trái tim của con người là vật tốt, chúng ta không nỡ ăn, dâng lên cho điện hạ, mong điện hạ đừng tức giận." Tay của thuỷ quái dính đầy máu tươi, nó cười đến cả cơ thể run run theo.

Ta vốn dĩ có thể cứu lấy hắn ta...Sapphire ngây người nghĩ, rõ ràng chỉ là giơ tay một chút, nhưng mình lại không có ra tay.

Hắn ta chết.

Một mạng sống bị cướp đi ngay trước mắt, Sapphire như bị dao cứa vào tim, cảm giác tội lỗi mãnh liệt khiến cậu không thể cứ khoanh tay đứng nhìn.

Đối với cậu, đó không chỉ là một trò chơi - từ lâu nó đã không còn như vậy.

“Buông đứa nhỏ kia ra.” Sapphire sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cố gắng duy trì bình tĩnh, “Các người không phải đối thủ của tôi.”

Đám quái vật cùng nhau cười phá lên, thích thú với sự tức giận và đau khổ của cậu, và ném cậu bé đang mất thần trí sang chỗ cậu.

"Hẹn gặp lại, thưa Sapphire điện hạ. Vùng biển này đầy những con người ngu ngốc và yếu đuối, mỗi ngày bọn ta đều có con mồi tươi ngon, điện hạ có thể cứu được mấy người? Có bản lĩnh thì hãy tiêu diệt hết những sinh vật huyền bí ăn thịt người đi. Dựa vào tài năng của mình, ngang nhiên ức hϊếp đồng loại, thật sự rất khinh người, điện hạ cho rằng nhân loại sẽ không nhớ tới người sao? Đừng có nằm mơ! Tiên cá đâu có chân dài!"

Sapphire cắn môi không nói gì, đôi tay run run ấn trái tim đã ngừng đập vào l*иg ngực người đàn ông, điều khiển hai bong bóng ma thuật, để hai cha con âm dương cách biệt vào bên trong và kéo họ vào bờ.

Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm mặt biển, hai cha con trôi vào bờ, Sapphire nấp trong bóng tối, sau một tảng đá, không lâu sau, từ căn nhà gỗ thắp đèn dầu có một người phụ nữ tiều tuỵ với cái bụng lớn chạy ra, nắm tay một cô bé, loạng choạng đi về phía chồng và con trai của mình.