Chương 1: Căn nhà ma quái

Anh là một nhà báo trẻ, đam mê khám phá những bí ẩn và hiện tượng kỳ lạ. Anh đã từng đi khắp nơi, viết về những câu chuyện ma quái, siêu nhiên và huyền bí. Anh luôn mang theo một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, để ghi lại những hình ảnh chứng minh những điều anh đã thấy và nghe.

Một ngày, anh nhận được một cuộc điện thoại từ một người bạn cũ, mời anh đến thăm một ngôi nhà cổ ở ngoại ô thành phố. Người bạn nói rằng ngôi nhà có một lịch sử đẫm máu, và có nhiều hiện tượng kỳ quái xảy ra ở đó. Anh rất hứng thú, và quyết định đến thăm ngôi nhà.

Khi đến nơi, anh thấy ngôi nhà trông rất cũ kỹ và hoang vắng. Người bạn đón anh, và dẫn anh vào bên trong. Anh bắt đầu chụp ảnh những góc phòng, những đồ vật, những bức tranh treo trên tường. Anh cảm thấy có một không khí lạnh lẽo và u ám bao trùm lên ngôi nhà.

Anh hỏi người bạn về những câu chuyện liên quan đến ngôi nhà. Người bạn kể rằng, ngôi nhà từng là nơi ở của một gia đình giàu có, nhưng bị chết oan trong một vụ án mạng kinh hoàng. Kể từ đó, ngôi nhà trở thành nơi ám ảnh của những linh hồn bất hạnh, và có nhiều người đã bị mất tích hay chết thảm khi đến đây.

Anh càng nghe càng thấy hồi hộp và tò mò. Anh quyết định đi khám phá thêm những phòng khác của ngôi nhà. Anh để người bạn ở lại phòng khách, và đi lên tầng hai. Anh đi qua những phòng ngủ, những phòng tắm, những phòng làm việc. Anh chụp ảnh mọi thứ anh thấy, và ghi lại những cảm nhận của mình.

Anh đến một phòng cuối cùng, có một cái biển ghi "Phòng chơi". Anh mở cửa, và bước vào. Anh thấy phòng chơi tràn ngập những đồ chơi của trẻ em, như búp bê, gấu bông, xe lửa, robot. Anh cảm thấy có một sự trái ngược lớn giữa sự vui nhộn của những đồ chơi, và sự u tối của ngôi nhà.

Anh tiến vào sâu hơn phòng chơi, và chụp ảnh những đồ chơi. Anh cảm thấy có một sự run rẩy trong lòng, như có một ánh mắt đang nhìn anh từ phía sau. Anh quay lại, và thấy một búp bê cô gái đang ngồi trên một cái ghế nhỏ. Búp bê có mái tóc vàng, mắt xanh, mặt cười. Nhưng có một điều kỳ lạ, là búp bê có một vết máu đỏ tươi trên cổ.

Anh hoảng sợ, và nhanh chóng chụp một bức ảnh của búp bê. Anh muốn rời khỏi phòng chơi, nhưng cửa đã bị khóa. Anh đập cửa, và gọi tên người bạn. Nhưng không có ai trả lời. Anh cảm thấy bị bao vây bởi một sức ép khủng khϊếp. Anh nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên trong phòng chơi. Anh quay lại, và thấy búp bê cô gái đã đứng dậy, và đang tiến về phía anh. Búp bê nói với anh một câu:

"Chào mừng bạn đến với ngôi nhà của tôi. Bạn sẽ là người bạn đồng hành mới của tôi."

Anh cố gắng chạy trốn khỏi búp bê cô gái, nhưng búp bê nhanh hơn anh. Búp bê nắm lấy tay anh, và kéo anh về phía mình. Anh cảm thấy một cơn đau nhói ở cổ, khi búp bê cắn vào đó. Anh thấy máu của mình chảy ra, và búp bê cười mãn nguyện. Anh gào thét, và vùng vẫy. Anh cố gắng giật chiếc máy ảnh của mình, và đập vào đầu búp bê. Búp bê buông tay anh, và ngã xuống sàn. Anh nhanh chóng chạy đến cửa, và mở khóa. Anh chạy ra khỏi phòng chơi, và hướng về phòng khách. Anh hy vọng người bạn của anh vẫn còn ở đó, và có thể giúp anh thoát khỏi ngôi nhà kinh hoàng này.

Nhưng khi anh đến phòng khách, anh không thấy người bạn đâu. Thay vào đó, anh thấy một cảnh tượng khủng khϊếp. Người bạn của anh nằm bất động trên sàn, với một vết đâm sâu ở ngực. Bên cạnh người bạn, có một con búp bê trai, với một chiếc dao máu me trong tay. Búp bê trai có mái tóc đen, mắt đỏ, mặt nhăn nhó. Búp bê trai nhìn anh, và nói với anh một câu:

"Chào mừng bạn đến với ngôi nhà của tôi. Bạn sẽ là người bạn đồng hành mới của tôi."

Anh hoảng hốt, và quay người chạy. Anh muốn tìm lối ra, nhưng anh không biết phải đi đâu. Anh chạy qua những phòng khác, nhưng đều gặp những búp bê khác. Những búp bê đều có những vũ khí sắc bén, và đều muốn gϊếŧ anh. Anh cảm thấy mình như bị bao vây bởi một đội quân búp bê ma quái. Anh không còn hy vọng nào, và chỉ biết cầu nguyện.

Anh chạy đến cửa ra vào, và thấy nó bị khóa chặt. Anh đập cửa, và kêu cứu. Anh mong có ai đó nghe thấy, và đến giải cứu anh. Nhưng không có ai đáp lại. Anh chỉ nghe thấy những tiếng cười nhạo của những búp bê. Anh quay lại, và thấy những búp bê đã bao quanh anh. Anh không còn đường lui, và chỉ còn biết chống cự.