Chương 2: Tìm cách trốn chạy

Anh chạy đến cửa sổ, và nhìn ra ngoài. Anh thấy một ánh sáng mờ ảo ở phía xa. Anh nhận ra đó là ánh đèn của một chiếc xe hơi. Anh cảm thấy một tia hy vọng, và quyết định gọi sự chú ý của người lái xe. Anh đập vỡ cửa sổ, và hét lên:

"Xin giúp tôi! Tôi bị mắc kẹt ở đây! Có ai nghe thấy không?"

Anh mong muốn người lái xe sẽ nghe thấy tiếng anh, và dừng lại để giúp anh. Anh cũng mong muốn người lái xe không phải là một búp bê, mà là một người thật. Anh không muốn bị lừa một lần nữa.

Anh nhìn chăm chú vào chiếc xe hơi, và thấy nó đang tiến gần. Anh thấy một bóng dáng trong xe, nhưng không rõ là ai. Anh cố gắng nhìn kỹ hơn, và thấy một điều bất ngờ. Anh thấy người lái xe là người bạn cũ của anh, người đã mời anh đến thăm ngôi nhà cổ.

Anh không thể hiểu được, tại sao người bạn của anh lại ở đây. Anh cũng không thể hiểu được, tại sao người bạn của anh lại còn sống. Anh nhớ rằng, anh đã thấy người bạn của anh chết trong phòng khách, với một vết đâm ở ngực. Anh cảm thấy hoang mang, và bối rối. Anh không biết người bạn của anh muốn làm gì với anh.

Người bạn của anh nhìn anh, và nói với anh một câu:

"Chào mừng bạn đến với ngôi nhà của tôi. Bạn sẽ là người bạn đồng hành mới của tôi."

Anh sững sờ, và không thể nói nên lời. Anh nhận ra rằng, người bạn của anh là kẻ đứng sau tất cả những điều kinh khủng này. Người bạn của anh là kẻ đã sắp đặt cho anh rơi vào bẫy, và muốn gϊếŧ anh. Người bạn của anh là kẻ điên cuồng, và nguy hiểm.

Anh cố gắng chạy trốn khỏi cửa sổ, nhưng quá muộn. Người bạn của anh đã dừng xe, và bước ra khỏi xe. Người bạn của anh có một khẩu súng trong tay, và hướng về phía anh. Người bạn của anh bắn vào anh, và trúng vào ngực. Anh thấy máu của mình bắn tung tóe, và anh ngã xuống sàn. Anh cảm thấy một cơn đau nhói, và anh mất ý thức.

Anh nghĩ rằng, đây là lần cuối cùng anh nhìn thấy thế giới này. Anh nghĩ rằng, anh đã chết. Anh nghĩ rằng, anh không còn cơ hội nào để sống sót. Nhưng anh đã sai. Anh đã không chết. Anh đã được cứu.

Anh tỉnh dậy trong một bệnh viện, với nhiều ống và dây nối vào người. Anh thấy có một người đàn ông đứng bên giường của anh. Người đàn ông có mái tóc bạc, mắt xanh, và mặt nghiêm túc. Người đàn ông nói với anh một câu:

“Chào mừng bạn trở lại với cuộc sống. Bạn là một người may mắn.”

Anh nhìn người đàn ông, và hỏi người đàn ông là ai. Người đàn ông trả lời rằng, anh là một thám tử, và anh đang điều tra về một vụ án mạng liên quan đến ngôi nhà cổ. Người đàn ông nói rằng, anh đã theo dõi anh từ lâu, và anh đã cứu anh khỏi nguy hiểm.

Người đàn ông kể cho anh biết, rằng người bạn cũ của anh là một kẻ gϊếŧ người hàng loạt, và anh đã sát hại nhiều người bằng cách dùng những búp bê ma quái. Người đàn ông nói rằng, người bạn cũ của anh là một kỹ sư điện tử, và anh đã tạo ra những búp bê có thể di chuyển, nói, và tấn công. Người đàn ông nói rằng, người bạn cũ của anh là một kẻ bệnh hoạn, và anh đã tận dụng sở thích của anh về những bí ẩn để dụ anh vào bẫy.

Người đàn ông nói rằng, anh đã bị bắn vào tim, nhưng viên đạn đã không xuyên qua. Người đàn ông nói rằng, anh đã may mắn, vì anh đã mang theo một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, và chiếc máy ảnh đã chặn viên đạn. Người đàn ông nói rằng, anh đã được chuyển đến bệnh viện, và anh đã được phẫu thuật. Người đàn ông nói rằng, anh đã hồi phục tốt, và anh sẽ sớm được xuất viện.

Anh cảm thấy một niềm vui lớn, và anh cảm ơn người đàn ông. Anh cũng hỏi người đàn ông về người bạn cũ của anh. Người đàn ông nói rằng, người bạn cũ của anh đã bị bắt, và anh sẽ phải đối mặt với công lý. Người đàn ông nói rằng, anh sẽ không còn phải lo lắng về người bạn cũ của anh nữa.

Anh cảm thấy một sự an tâm, và anh cảm thấy mình đã thoát khỏi ác mộng. Anh cũng cảm thấy mình đã học được một bài học quý giá. Anh nhận ra rằng, anh không nên quá tò mò về những điều kỳ lạ, và anh không nên tin tưởng vào những người lạ. Anh cũng nhận ra rằng, anh nên trân trọng cuộc sống, và anh nên sống một cách có ý nghĩa.