Chương 24 : Cá Quỷ 10

Nhưng thế gian này làm gì có lắm nếu như đến thế.

Ba người bắn đùng đoàng, hết một băng đạn lại thay băng khác. Ba người chả thèm nhìn chỉ lo bắn, đạn thì hết mà người ta chẳng sứt mẻ chỗ nào, căn bản không thèm để ý họ.

Ánh lửa bắn ra từ những đầu đạn tạo thành những vệt sáng lòa trong bóng tối.

Ông cố tôi đột nhiên giật mình, vì những người cầm đèn l*иg và khiêng kiệu kia bị làm phiền, người cúi đầu liếc mắt nhìn ba người cầm súng một cái. Chỉ với một cái liếc mắt, hai tên thuộc hạ của người phụ nữ nọ vứt súng, ngây ngốc đi về phía hàng người nọ, nối vào đuôi hàng ngũ đó tiến về phía trước.

Người phụ nữ đó đúng lúc người cúi đầu kia liếc mắt về phía này thì cúi xuống thay băng đạn. Lúc ngẩng đầu lên đã thấy hai tên thuộc hạ bên cạnh mình đi mất rồi. Bà ta ngây người, hét theo hai tên kia mấy tiếng, hai người nọ không phản ứng gì, ngây ngốc đi phía sau hàng người, từ từ tiến về phía trước.

Người phụ nữ cầm đầu còn muốn bắn tiếp nhưng đột nhiên phát hiện trước ngực mình lạnh toát, cúi đầu xuống nhìn, không biết trước ngực từ khi nào đã có mấy vết thương, máu đỏ đang từ đó chảy ào ào như suối. Lúc này bà ta mới đột nhiên cảm thấy dường như tất cả sức lực của mình đã bị rút cạn, toàn thân bỗng mềm oặt, đổ vật xuống.

Ý thức cuối cùng của người phụ nữ đó là khi bà ta nhìn thấy, tất cả thuộc hạ của mình đều đi theo đám người áo dài đen kia từ từ biến mất trên mặt sông Nghi Hà.

Người phụ nữ đó tỉnh dậy là là mấy ngày hôm sau. Bà ta muốn động đậy một chút nhưng cảm thấy hình như không còn chút sức nào. Thân thể mềm oặt vô lực thì thôi đi, hơn nữa ngoài đầu ra thì các nơi khác đều bị quấn bông băng.

Bà ta muốn ngồi dậy nhưng làm gì ngồi dậy được nên chỉ đành đưa mắt quan sát môi trường xung quanh. Xung quanh bà ta là vách tường của một ngôi nhà tranh, mái nhà được chằng bằng cọc sậy, các cửa sổ nhỏ che bằng bốn mảnh kính. Đồ đạc trong phòng không có gì ngoài cái giường và cái bàn đã cũ.

Người phụ nữ cầm đầu đám người bên ngoài tới bắt Cá Quỷ không biết sao mình tới đây và tới khi nào. Ấn tượng cuối cùng của bà ta là mình nhìn đám thuộc hạ đi xa dần.

Khi người phụ nữ nọ đang thăm dò mọi thứ xung quanh, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, giọng nói vừa quê vừa vang, hình như là giọng của hai người đàn bà. Hai người nọ nói một lúc lâu, một người rời đi, sau đó vang lên tiếng bước chân, cửa phòng bị đẩy ra. Một người phụ nữ thanh tú bước vào, nhìn thấy bà ta tỉnh rồi thì cười nói: “Chị tỉnh rồi à? Bốn ngày rồi đấy, chị chờ ở đây, tôi đi gọi người.”

Người phụ nữ kia ra ngoài gọi ầm ỹ: “Tỉnh rồi tỉnh rồi, mau đến đây, tỉnh rồi.” Sau đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ã. Người phụ nữ cầm đầu nọ chỉ thấy lần lượt từng người tiến nào, đầu tiên là một người đàn ông trung niên đầu tóc lộn xộn, sau đó là một thằng nhóc 14 15 tuổi, sau cùng là một ông lão đầu bạc.

Người đàn ông trung niên đầu tóc lộn xộn là ông nội tôi, thằng nhóc 14 15 tuổi là cha tôi, còn ông già đầu bạc là lão Hạ. Người phụ nữ kia đương nhiên là bà nội Mã Tư Kì của tôi.

Mã Tư Kì càm ràm: “Mau, đi gọi ông nội đi.” Sau đó tiếng bước chân vang lên, người phụ nữ cầm đầu kia biết có người lại chạy ra ngoài rồi.

Mã Tư Kì đến gần nhẹ nhàng hỏi có phải bà ta đói rồi không, rồi lại hỏi có khát không. Nữ cầm đầu muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy cổ họng đau buốt, không thể nào nói được. Mã Tư Kì nghĩ ngợi một chút rồi ra ngoài rót một chén nước đút cho bà ta.

Người phụ nữ cầm đầu đám người kia uống nước rồi, mới hỏi: “Đây là đâu?”

Mã Tư Kì cười hào sảng nói: “Đây là nhà chúng tôi.”

“Đây là nơi nào?”

Mã Tư Kì lại cười nói: “Đây là nhà chúng tôi, không phải nói với chị rồi sao?”

Người phụ nữ cầm đầu cảm thấy đầu óc mù mịt, lại hỏi: “Cụ thể là nơi nào?”

Mã Tư Kì ha ha cười ầm lên: “Đây là phòng phía nam nhà chúng tôi.”

Nghe trả lời xong, người phụ nữ cầm đầu cảm thấy không cần hỏi tiếp nữa, cứ thế này kiểu gì cũng tức mà chết.

Người phụ nữ kia không hỏi nữa, bà nội Mã Tư Kì vẫn hi hi ha ha nói không ngừng, nói may mà cha tôi gặp được chị, nếu không thì chị đã chết thảm rồi. Còn nói may mà cha tôi biết chữa bệnh, nếu không máu trên người chị đã chảy hết rồi. Tiếp tục nói, chị xem tay nghề của cha tôi, băng bó cho chị đẹp thế này, nếu không phải cha tôi băng bó cho chị thì chị xong đời rồi blo bla…

Thôi thì thông qua lời của Mã Tư Kì, nữ cầm đầu cũng biết, vết thương trên người mình đều là do cha chị ta chữa trị cho, hơn nữa lớp băng quấn gọn gàng trên người cũng là cha chị ta quấn. Bà ta phát hiện băng bó trước ngực mình được cha chị ta thắt thành hình nơ bướm, vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ.

Nghĩ đến đây, người phụ nữ âm thầm thề rằng, đợi khi nào mình hồi phục rồi thì phải “xử” cha chị ta mới được. Con mẹ nói, thân thể bà đây lại bị lão ta nhìn sạch rồi, bỏ qua thế nào được?

Khi ông cố tôi đến, người phụ nữ cầm đầu nhận ra ngay, đây chẳng phải lão già sống ở phía bắc lán trại của bà ta sao?

Qua lời kể của ông cố tôi, bà ta biết mình vẫn đang ở đầu thôn nhỏ bên bờ Nghi Hà chứ chẳng đi đâu xa. Đúng là như lời người phụ nữ dở hơi kia nói, bà ta đang ở nhà người phụ nữ kia, phòng phía nam. Ngoài việc này, ông cố tôi còn kể cho bà ta nghe những việc đã xảy ra vài ngày vừa qua. Việc đầu tiên ông cố tôi nói với chị ta là, mấy thuộc hạ kia của chị ta, toàn bộ đều chết sạch rồi.

Buổi tối hôm đó sau khi bà ta bị thương, mấu người áo đen khiêng kiệu và xách đèn l*иg rất nhanh đã đi khỏi đó, nhanh đến mức ông cố tôi mới chớp mắt một cái đã không thấy họ đâu nữa. Hơn nữa sau khi họ rời đi, bóng tối đen đặc ở Nghi Hà cũng tan biến. Những ngôi sao trên trời, ánh đèn của thôn làng hai bên bờ sông đều có thể nhìn thấy rõ rệt. Những ngọn gió vừa rồi không thấy đâu cũng lại bắt đầu thổi về, âm thanh tiếng động cũng từ từ quay lại.

Đợi sau khi mọi thứ hồi phục, tâm trạng vô cùng căng thẳng của ông cố tôi mới từ từ được thả lỏng. Ông cố tôi lúc này phát hiện, cả người mình đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Khi ông cố tôi đứng dậy nhìn về phía đó thấy người phụ nữ cầm đầu toàn thân đầy máu mới vội vàng chạy lại.

Việc cứu chữa cho bà ta làm ông cố tôi hao tổn rất nhiều công sức. Không phải ông cố tôi ngại ngùng gì cơ thể bà ta, chẳng qua là vì vết thương của bà ta nhiều quá. Từng miệng từng miệng vết thương không biết từ đâu đến, vừa sâu vừa dài, nhìn vào mà lạnh cả người.

Chỉ mỗi việc cầm máu đã khiến ông cố tôi vã cả mồ hôi hột. Sau khi cầm máu xong, lại đến việc băng bó vết thương. Cái khăn trải giường duy nhất của ông cố tôi bị xé ra băng bó cho bà ta. Ông cố vừa xé khăn vừa đau lòng, sau này đến thứ trải dưới thân mà nằm cũng không còn nữa rồi.

Sau khi băng bó cho người phụ nữ xong, ông cố tôi gọi người bê bà ta vào nhà. Nhưng trong lúc mang bà ta vào nhà do di chuyển nên mấy vết thương lại nứt ra. Lại một đợt cầm máu nữa. Nhưng cũng mượn cơ hội này, ông nội tôi cũng học được cách niệm chú cầm máu của ông cố, cũng coi như một cơ hội học tập thực tế.

Sau khi cứu được người phụ nữ cầm đầu đám người bên ngoài kia, đến sáng ngày thứ hai mọi người mới phát hiện, tất cả thuộc hạ của bà ta đều từng người từng người chết trên thuyền. Dáng vẻ những người này sau khi chết đều rất nhẹ nhàng, trên mặt còn mang theo nụ cười.