Chương 29: Kiệu hoa đỏ 4

Mẹ tôi vừa nghe đến kết hôn đã bị dọa một trận nói: “Không thể nào,sao mới gặp một cái đã kết hôn được?”

Tiểu Hằng nói: “Đây có gì đâu. Người như anh ta, cậu biết có bao nhiêu cô gái thích không. Nếu cậu đã cảm thấy không tệ thì mau lên đi.”

Tiểu Hằng nói xong, mọi người nhao nhao hối thúc mẹ tôi nhanh đi thay đồ trang điểm đi, tối nay là xong việc thôi.

Mẹ tôi nghe vậy cùng bối rối. Tiểu Hằng và mấy cô gái nọ dỗ dành mẹ tôi, rằng đây có là gì đâu, việc gì cần làm thì cũng phải làm, nhất định không được do dự. Bọn họ khuyên bảo mẹ tôi rất lâu nhưng bà vẫn không nói không mà cũng chẳng nói có, thế là bọn họ mặc kệ, vây lấy kéo mẹ tôi đi lên thêm một tầng nữa.

Tầng trên này vô cùng hào nhoáng, mẹ tôi cũng không biết là dùng để làm gì, mấy cô gái kia không nói, chỉ đưa mẹ tôi vào một căn phòng. Căn phòng này vô cùng lớn, nhưng lại chẳng có đồ đạc trang trí gì, chỉ có một bàn trang điểm và một cái gương thật lớn.

Mấy cô gái ấn mẹ tôi ngồi xuống cái ghế trước bàn, bắt đầu trang điểm cho mẹ tôi.

Vừa trang điểm, Tiểu Hằng vừa lấy quần áo cho mẹ tôi xem, hỏi có đẹp không, cái này cái kia như thế nào. Trong mắt mẹ tôi, những thứ quần áo đó đều đẹp cả, nhất thời bà hoa cả mắt, cũng không biết chọn cái nào.

Vào lúc mẹ tôi lưỡng lự không quyết, bên tai bà bỗng vang lên tiếng người nói: “Sính lễ còn không đưa, cưới xin cái gì?” Mẹ tôi cảm thấy giọng nói này hơi quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là ai, nhưng bà cảm thấy có lý, đến cả sính lễ còn không đưa, sao có thể gả cho người ta được?

Mẹ tôi liền nói chuyện này với Tiểu Hằng, cô ấy nói: “Sính lễ sẽ có ngay, bây giờ mình sẽ đi dặn dò bảo người mang tới nhà cậu. Có phải đưa sính lễ xong là có thể kết hôn không?”

Mẹ tôi đúng là ngốc, bà nghe vậy cảm thấy cũng có lý, nhận sính lễ rồi không phải là đồng ý kết hôn sao?

Mẹ tôi vừa nghĩ đến đó, giọng nói kia lại vang lên: “Có sính lễ còn phải đưa người làm mai, chọn ngày, còn phải bày tiệc rượu chứ.”

Mẹ tôi nghe những lời này, lại cảm thấy đúng, lại nói với Tiểu Hằng. Tiểu Hằng luôn miệng đồng ý, nói mẹ tôi yên tâm, cô ấy sẽ cho người đi nói chuyện ngay, hỏi mẹ tôi nói chuyện với gia đình xong là có phải kết hôn được không?

Mẹ tôi lại cũng cảm thấy đúng, nhưng bà vừa nghĩ đến đây thì bỗng nghe thấy bốp một tiếng, cảm thấy mặt mình bị tát một cái rất đau. Cái tát trên má này bỏng rát.

Nhưng cái tát vô duyên vô cớ này không biết ai đánh, nhìn trái nhìn phải, ngoài Tiểu Hằng và mấy cô gái kia thì chỉ còn người đang trang điểm cho mẹ tôi thôi. Nếu nói mấy người này đánh thì nhất định mẹ tôi phải biết chứ, nhưng nhìn cả một vòng, ai đang bận việc người nấy, làm gì có ai để ý đến mẹ tôi. Điều này làm mẹ tôi vô cùng uất ức.

Vào lúc mẹ tôi đang không ngừng tủi thân, giọng nói kia lại vang lên: “Sao ta lại có đứa cháu ngoại ngốc nghếch như cháu không biết?”

Mẹ tôi nghe câu này, lập tức nhớ lại. Người nói chuyên kia không phải là bà ngoại của mẹ đã mất rồi sao? Hèn gì giọng nói quen đến thế mà mẹ tôi lại không nhớ ra được là ai.

Trước đây lúc nhỏ mẹ tôi sống với bà cố mấy năm, nhưng khi lớn bảy tám tuổi thì bị bà ngoại đón về. Mẹ tôi về không lâu thì bà cố mất, sau khi biết bà cố mất, mẹ tôi còn buồn rất lâu. Ngày đi đưa tang bà ngoại, mẹ tôi còn khóc mãi không thôi.

Giờ nghe thấy giọng nói của bà cố, mẹ tôi cảm thấy rấ kì quái, trong lòng nghĩ không phải bà cố đã mất rồi sao?

Nhưng khi ý nghĩ này của mẹ tôi mới vừa lóe lên thì má lại ăn thêm một cái tát nữa. Lần này vừa tát xong thì giọng bà ngoại của mẹ tôi lại vang lêm: “Ta nói sao mà đầu óc cháu đần thế hả? Nếu không phải ta chết rồi thì sao cháu có thể gặp ta ở đây được?”

Mẹ tôi xoa xoa cái má bị tát, nghe mấy câu vừa rồi của bà cố thì tự mình lẩm bẩm: “Bà ngoại, bà ở đâu? Sao cháu không nhìn thấy?”

Mẹ tôi nói câu này, những cô gái xung quanh đều nghe thấy, dồn dập hỏi mẹ tôi xảy ra chuyện gì. Đặc biệt là Tiểu Hằng, nhìn thấy mẹ tôi khóc còn an ủi: “Cậu chuẩn bị kết hôn rồi, còn khóc gì nữa.”

Mấy lời này mẹ tôi đều không thèm để ý tới, bà chỉ muốn biết bà cố ở đâu. Đúng lúc này, bà cố lại nói: “Cháu thật sự muốn gặp ta?”

Mẹ tôi gật gật đầu nói: “Bà ngoại, cháu rất muốn gặp bà.”

Giọng nói đó trả lời: “Vậy cháu gặp ta đừng có sợ nhé!”

Còn chưa chờ mẹ tôi trả lời, bà đã phát hiện cảnh vật xung quanh mình thay đổi, căn phòng sang trọng này không còn nữa, tòa nhà cũng biến mất luôn, cảnh vật xung quanh trở lên hoang tàn, mà mẹ tôi, bà đang ngồi trên một gò đất rất cao.

Những cô gái xung quanh cũng đã không còn hình dáng con người nữa, bọn họ người nào người nấy nếu không phải đã phân hủy nửa mặt thì toàn thân mục rữa chỉ còn xương trắng. Đặc biệt là Tiểu Hằng, trên người đến cả chút thịt cũng chẳng còn, đầu lâu trắng bóc, mà trên cái đầu ấy không hiểu sao còn phất phơ một ít cọng tóc dài.

Ngoài ra, phía trước cô ấy còn có một bộ xương nữa, chỉ là thịt trên bộ xương này vẫn chưa phân hủy hết, phía bên trên còn sót lại nửa khuôn mặt nửa khuôn mặt. Từ nửa khuôn mặt này có thể thấp thoáng nhận ra được những đường nét hơi quen thuộc của một người, chẳng phải ai xa lạ mà chính là bà ngoại đã chết của mẹ tôi.

Tuy mẹ tôi nhận ra đó là bà cố, nhưng tình cảnh này đã dọa mẹ tôi hồn vía bay lên mây, thậm chí quên cả la hét.

5.

Sự việc tiếp theo sau đó mẹ tôi đã không nhớ rõ nữa, bà cũng không biết sau đó sao có thể trở về được, đồng thời việc đó thực sự đã xảy ra hay chỉ là trong mơ thì bà cũng không phân biệt nổi.

Việc mẹ tôi gặp kiệu hoa đỏ không chỉ người trong thôn biết, người ở thôn cha tôi cũng biết, có thể tưởng tượng được lúc đó việc này nổi tiếng đến thế nào.

Theo lời mẹ tôi nói thì bà không phải người duy nhất nhìn thấy kiệu hoa đỏ nhưng bà là một số rất ít những người gặp kiệu hoa đỏ mà còn có thể trở về.

Trong thôn chúng tôi còn có một người tên Nhị Nha. Nhị Nha không lớn hơn tôi mấy tuổi, nhưng theo thân phận thì tôi phải kêu là cô.

Nhị Nha lúc nhỏ còn đi học chung trường với tôi, khi tôi học lớp hai thì cô ấy đã học lớp 5. Sau đó sau khi lên cấp hai thì học khác trường, chúng tôi rất ít gặp nhau. Sau này nghe nói cô ấy đã gặp kiệu hoa đỏ.

Nhị Nha rất đẹp, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh xắn. Nếu mà như bây giờ, tùy hứng làm một vài clip ngắn thì cũng nổi tiếng không biết chừng. Nhưng năm học lớp 9, cô ấy gặp phải kiệu hoa đỏ.