Chương 30 : Kiệu hoa đỏ 5

Năm đó bố mẹ Nhị Nha đều làm thuê trong thành phố, cô ấy sống cùng bà nội. Nhị Nha còn một người chị gái đi làm thuê cùng bố mẹ. Tuy bà nội đối xử với Nhị Nha rất tốt nhưng dù sao cũng là người nông thôn, đã quen thô mà thật, không tinh tế gì.

Hồi đó trường cấp hai đều ở trên thị trấn, thôn chúng tôi cách thị trấn không xa, sau khi tan học có thể đạp xe về, cũng chỉ khoảng hai mươi phút thôi. Bởi vậy nên khi chúng tôi học cấp hai, sau khi học xong lớp tự học buổi tối thì tự đạp xe về, rất ít học sinh ở lại trong trường. Hơn nữa, sống ở trong trường thì phải mất tiền ở lại, hình như là một hào thì phải.

Nhị Nha gặp kiệu hoa đỏ chính là một buổi tối sau khi học xong tiết tự học.

Ngày hôm đó giáo viên chủ nhiệm lớp tìm Nhị Nha nói chuyện, nói đến lúc hơi khuya nên chỉ có một mình Nhị Nha đi về. Trên đường về, Nhị Nha nhìn thấy kiệu hoa đỏ giữa đường, nhưng cô ấy không hề sợ hãi. Lúc đạp xe qua bên cạnh nó, Nhị Nha còn đá cho nó một cái.

Sau khi về nhà, Nhị Nha kể chuyện gặp kiệu hoa đỏ cho bà nội nghe. Lúc ấy bà nội cô cũng không để ý, nhưng đến nửa đêm, bà nội bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng chiêng trống bên ngoài, còn có cả tiếng người thổi kèn suona.

Bà nội khi tỉnh giấc còn tưởng ai ở bên ngoài đang mở đài, vì hồi đó ông bà già ở trong thôn thường dậy sớm, trên người đeo theo một cái đài mang đi khắp các ngõ xóm. Những thứ phát trên đài ấy có lúc cũng có suona nhưng phần nhiều là hí khúc với bình thư.

Bà ngoại Nhị Nha sau khi thức dậy còn tính đi ra ngoài xem thử, nhưng nhìn ra bên ngoài trời vẫn đen kịt nên bỏ ý định đó. Lúc này bà nội bỗng cảm thấy muốn đi tiểu nên định ra sân giải quyết xong rồi vào ngủ thêm giấc nữa.

Nhưng bà còn chưa ra cửa thì phát hiện không biết cửa đã mở ra từ bao giờ. Trong nhà chỉ có bà và Nhị Nha, bà nghĩ chắc là Nhị Nha dậy đi vệ sinh. Bà đi ra sân, đúng là có Nhị Nha thật, nhưng cô ấy lúc này không có đi vệ sinh mà đang đi ra cổng lớn.

Lúc đó hai người họ ở nông thôn, trong nhà lại không có trai tráng, bà nội trước khi ngủ đã khóa cổng lại cẩn thận rồi. Lúc này Nhị Nha đang sờ soạng cái khóa đó, nhìn có vẻ muốn ra ngoài.

Bà nội Nhị Nha đi đến bên cạnh cô, hỏi: “Muộn thế này rồi cháu làm gì đấy?”

Giọng nói của Nhị Nha vô cùng gấp gáp nói: “Cháu phải ra ngoài, nhà trai đến rước dâu rồi, không thể để bọn họ chờ quá lâu được.”

Bà nội nghe Nhị Nha nói, vừa bực mình vừa buồn cười, tưởng rằng đứa nhỏ này nằm mơ, đang nói mơ. Bà nội nói: “Cái gì mà nhà trai, quay về di ngủ nhanh lên.” Nói xong đưa tay vỗ vỗ lên cái miệng đang ngáp, đập đập Nhị Nha rồi đẩy cô vào nhà.

Bà nội Nhị Nha đẩy cô về tới phòng rồi mới phát giác ra hình như không đúng lắm, bởi vì lần này bà nghe rõ ràng rồi, tiếng kèn trống và tiếng suona kia rõ ràng là ở bên ngoài bức tường nhà bà. Bà vốn còn tính trở dậy đi mắng vài câu, nhưng Nhị Nha cứ nhùng nhằng không chịu đi ngủ khiến bà rất bực bội. Bà nội lúc trẻ tính tình nóng nảy, bây giờ tuy tuổi tác đã lớn nhưng chẳng thay đổi gì, lúc này đứa cháu nội không chịu đi ngủ, nổi điên lên đạp cho đứa cháu gái một cái. Cái đạp này không biết mạnh đến đâu mà khiến Nhị Nha lộn từ trên giường xuống.

Sau khi bị đạp xuống giường, Nhị Nha chỉ nằm trên đất không động đậy. Bà nội thấy vậy rất lo lắng, run rẩy lo sợ mình đá mạnh quá, đá chết đứa cháu mất rồi. Nhưng khi bà nội lần thứ hai đến bên Nhị Nha mới phát hiện cô chẳng sao cả, không ngờ cứ thế mà ngủ luôn trên đất. Bà lão lúc này giận điên lên, mặc kệ Nhị Nha nằm dưới đó, tự mình đi ngủ mất.

Lúc bà lão tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, bà liền gọi Nhị Nha dậy đi học. Khi bà vào phòng cháu mới phát hiện Nhị Nha đã dậy rồi, ăn mặc gọn gàng, hai mắt mở lớn ngồi trên mép giường.

Bà nội gọi tên Nhị Nha, nhưng gọi mấy câu mà Nhị Nha không thèm để ý đến bà. Bà nội còn giận, vốn định đánh cho cháu trận nữa, nhưng mà đã đánh vài cái mà Nhị Nha vẫn không hề có phản ứng. Bà lão bực mình không biết có phải Nhị Nha chọc tức bà không, lại đánh vài cái nữa, nhưng cô cháu gái vẫn không nói nửa lời. Lúc này bà nội mới cảm thấy có vấn đề, sau đó tìm người đến xem mới biết, cháu nội mình đã bị điên rồi.

Nhị Nha vì sao điên không ai biết, đến bà nội cũng không biết. Bà đem chuyện Nhị Nha gặp kiệu hoa đỏ kể lại cho mọi người, lại kể cả chuyện nửa đêm có tiếng kèn trống bên ngoài ra.

Mọi người trong thôn đều nói, Nhị Nha này có thể là do Diêm Vương đến tìm, nhưng mới được một nửa thì bị bà nội kéo về, nhưng hồn đã theo Diêm Vương đi mất không theo về hết, chỉ còn lại một nửa ở thân xác, nên Nhị Nha mới thành người điên.