Chương 11

Anh một tay cầm lấy bàn tay đang sờ soạng lung tung phía dưới của cô, một tay ôm lấy gáy cô, đôi mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm thẳng vào mắt Tần Tranh.

“Tôi là ai?”

Tần Tranh không hiểu chuyện gì, chớp chớp mắt: “Việt Triều Tịch.”

“ Ừm, được.”

Anh vừa dứt lời, một nụ hôn nóng bỏng ướŧ áŧ rơi xuống bờ ngực cô, Việt Triều Tịch cách một lớp ren mỏng ngậm lấy đầṳ ѵú của cô.

“Ưm… a…”

Cơ thể Tần Tranh khẽ run rẩy, cái eo nâng lên ngửa ra phía sau, hai tay chống xuống nệm giường, mái tóc dài như thác nước nhẹ nhàng lay động.

Lớp vải mềm mại bị môi và lưỡi của anh làm ướt, eo cô lúc này đã hoàn toàn mềm nhũn, anh vươn tay ôm chặt lấy cô.

“Tần Tranh.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.

Tần Tranh thầm nghĩ giọng nói của anh thực sự rất hay, anh chỉ vừa kêu tên cô bằng giọng nói ấy trái tim cô đã đã tức khắc lệch nhịp đập thịch một cái.

Anh cúi đầu, vùi đầu ở trước ngực cô, ngửi ngửi thấy hai bầu ngực có hương thơm ngọt ngào.

“Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

Tần Tranh sững sờ, không biết tại sao vì sao anh cứ muốn chấp nhất với chuyện này mãi?

Cô uống rượu là vì để lấy thêm can đảm, có thêm dũng khí lôi kéo anh ở lại ngủ với cô.

Một lời tỏ tình nghiêm túc sẽ không có tác dụng với anh, nên cô chỉ có thể nghĩ ra phương pháp này.

Việt Triều Tịch hiện tại đang độc thân, anh sẽ không yêu đương tùy tiện, chỉ muốn giải quyết nhu cầu của mình.

Nếu như chỉ là một người bạn tình đơn thuần, như vậy cô cũng có thể làm được, dù sao cô cũng đã thích anh nhiều năm như vậy rồi.

Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy?

Tần Tranh không trả lời được câu hỏi của anh, trong đầu hơi men vẫn còn đang thiêu đốt, miệng thì khô lưỡi cũng khô, cô chỉ biết không để Việt Triều Tịch biết được chuyện này.

Cô vòng tay qua cổ anh giả vờ tỏ ra hào phóng, giơ tay chỉ về phía cái bàn cạnh giường: “Ở đó có…”

Việt Triều Tịch đè cô xuống ngăn chặn hoàn toàn môi cô, như thể anh không muốn nghe cô nói nữa.

Cả căn phòng im ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng âm thanh nước bọt trao đổi của hai người họ, dính dính nhớp nhớp tràn ngập trong không khí.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, men rượu dâng trào khiến suy nghĩ Tần Tranh càng trở nên mơ hồ.

Trước khi mất hết lý trí, điều mà cô nghĩ tới đó chính là, tại sao kỹ năng hôn của Việt Triều Tịch lại không có tiến bộ sau ba năm?

Chờ đến khi môi Việt Triều Tịnh rời khỏi môi cô, lại thơm thơm nhẹ lên môi cô vài cái, mới phát hiện Tần Tranh không còn mở mắt nữa, cô đã ngủ rồi.

Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, anh không nhịn được mà đưa ngón tay lên vuốt ve.

“Cậu có thể đừng có mỗi lần đều vì anh ta mà say được không?”

Anh tiến lên một chút, đem Tần Tranh ôm thật chặt vào trong ngực mình.

Một loại cảm giác chua xót như vắt chanh vào trái tim.

Tôi mỗi lần đều sợ cậu uống say rồi bị người khác mang đi, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu như vậy tôi đau lòng lắm.