Chương 14

Tần Tranh bởi vì say rượu nên toàn thân đều màu hồng nhạt, giống như mảnh hoa đào vừa nãy.

Việt Triều Tịch nhìn bộ dáng mê man của cô, hô hấp dần trở nên dồn dập.

Anh vùi đầu xuống ngực cô, đầu lưỡi ướŧ áŧ bắt đầu liếʍ mυ"ŧ ở trên hai núʍ ѵú.

Tần Tranh không nhịn được mà khẽ rêи ɾỉ một tiếng, cô ưỡn ngực lên, bộ ngực trắng nõn thuận thế thẳng tiến vào giữa môi anh.

Tiếng rêи ɾỉ quyến rũ anh càng mυ"ŧ liếʍ mạnh hơn, tinh tế nhậm lấy thưởng thức núʍ ѵú của cô.

Đột nhiên Việt Triều Tịch xúc động dùng hàm răng cắn nhẹ một cái.

Ngực bỗng nhiên cảm nhận được đau nhói, Tần Tranh hít sâu một hơi, ôm chặt lấy đầu của anh dí sát vào ngực mình, cô ngẩng đầu, lông mi hơi nhướng lên.

Cô dường như thanh tỉnh một chút, mê man mà gọi một tiếng: “Việt Triều Tịch?”

Việt Triều Tịch ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, nhìn Tần Tranh từ từ mở hai mắt ra, anh sợ cô nhận ra anh lại quay đầu đổi ý.

Tần Tranh vươn hai tay lên nâng gương mặt anh, ánh mắt vẫn còn mê mang như cũ, cô lại goih một tiếng: “Việt Triều Tịch.”

“Ừm, tôi đây.”

Việt Triều Tịch bỗng sắc mặt ngưng trọng, tay kéo xuống bàn tay cô, từ đặt bàn tay lên vuốt ve cơ thể trần trụi của mình.

Anh ấn lòng bàn tay của cô sát vào cơ thể mình, cô lập tức cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.

Cô giật mình hoảng hốt muốn giật tay ra, nhưng lại bị Việt Triều Tịch nắm chặt lại.

Bỗng một ngón tay trỏ của cô nâng lên và vuốt dọc theo đường cơ thể anh.

Đầu ngón trỏ thon dài trượt từ ngực anh xuống, thọc theo đường cong săn chắc chạm tới vòng eo của anh.

Việt Triều Tịch bị cô câu đến cả người tê dại, nhịn không được hô hấp nặng nề, nhưng vẫn mặc cho cô tùy ý.

Đầu ngón tay của cô xoay xoay quanh rốn của anh, mơn trớn ở đó một lúc rồi lại một đường trượt xuống phía dưới sờ lên đống lông xoăn.

Lúc này, ngực anh phập phồng lên xuống liên tục không ngừng, hơi thở cũng ngày càng trở nên nặng nề, du͙© vọиɠ trong đáy mắt cuối cùng vẫn không thể che dấu được.

Tần Tranh hô hập chợt ngưng trệ bởi vì Việt Triều Tịch vòng tay qua người cô, đặt cô ở dưới thân trần trụi của anh, nắm tay cô đặt lên côn ŧᏂịŧ cương cứng của mình.

“Thật nóng.”

Hàng lông mi Tần Tranh run lên, nhẹ giọng nói.

Ngón tay cô chỉ vô thức mà trượt qua một cái, rồi bỗng như thể chạm được vào chất lỏng dinh dính nào đó, cô không khỏi cúi đầu nhìn xem.

Trong ánh sáng mờ ảo, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô đang nắm chặt lấy côn thị của người đàn ông.

Đầu đương vật đậm màu đỏ rực hoàn toàn mở ra bao qυყ đầυ, lộ ra qυყ đầυ tròn trịa, ngón tay cô đang đặt trên cái lỗ nhỏ ở đỉnh côn ŧᏂịŧ mà vuốt ve.

“A…”

Cô sợ hãi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Việt Triều Tịch , hai bên tai đều đỏ bừng bừng.

Việt Triều Tịch nắm chặt tay cô di chuyển lên xuống côn ŧᏂịŧ của mình, miệng khẽ ưm nhẹ.

“Không phải cậu nói muốn ngủ với tôi sao?”

Đầu óc Tần Tranh nhất thời nóng lên, men rượu làm suy nghĩ của cô trở nên mơ hồ choáng váng, cảm giác lâng lâng như đang nằm mơ.

Đây có phải là một giấc mơ không? Chắc chắn là giấc mơ rồi! Nhưng sao giấc mơ này lại chân thực như vậy.