Chương 6

Vài sợi tóc đen nhánh rũ xuống, lòa xòa trước trán, bị ánh đèn chiếu qua phản chiếu bóng, lộ ra một chút tùy ý.

“Đi không?”Anh mở cửa xe ra cho cô.

Tần Tranh đưa tay nắm chặt lấy dây túi xách đi về phía anh: “Thực xin lỗi, làm phiền cậu rồi.”

Vừa mới tới gần. một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo một chút hương rượu từ người anh thổi về phía cô, cô theo phản xạ ngước mắt nhìn lên khuôn mặt tuấn tú phía trước.

Vừa rồi, hình như cậu ấy đã uống rất nhiều.

“Cậu sống ở đâu.”

Rượu đã ngấm vào cổ họng làm giọng nói có chút trầm khàn, nhưng phá lệ lại đặc biệt quyến rũ.

Tần Tranh dừng lại vài giây, mới bảo về bác tài xế địa chỉ mình ở.

Ở trong xe, mùi rượu từ trên người hai người hòa lẫn vào với nhau trong một không gian nhỏ, đầu mùa xuân thời tiết vốn là hơi lạnh, nhưng Tần Tranh lại cảm thấy hơi nóng bất thường.

Cô từ từ hạ cửa kính xe xuống, để cho gió đêm thanh mát lùa vào, rồi hướng mặt ra ngoài cửa đón gió.

Gió nhẹ cuốn lên những cánh hoa đào ven đường, vài cánh hoa trắng hồng phiêu tán theo làn gió bay vào trong xe, dính lên góc áo cô.

Tần Tranh duỗi tay ra bắt lấy cánh hoa nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa cánh hoa, cảm nhận sự mềm mại thoải mái dễ chịu.

“Cậu trở về khi nào vậy?”

Câu hỏi của Việt Triều Tịch đã đánh vỡ sự im lặng của hai người.

“Từ tháng 11 năm trước, gần nửa năm rồi.” Tần Tranh xoay người nhẹ giọng đáp.

Việt Triều Tịch dựa lưng vào xe, hơi hơi ngửa đầu, đem cà vạt kéo xuống một chút.

“Sao không thấy cậu thông báo gì vậy?”

Nghe xong câu nói này, Tần Tranh khẽ chớp chớp mắt.

Rõ ràng là bọn họ đã mất liên lạc từ lâu, không những thế WeChat của Việt Triều Tịch cũng đã bị cô kéo vào danh sách đen từ đêm hôm đó rồi.

Cho đến nay, đã được ba năm.

Hai người đang ngồi rất gần nhau, khóe mắt Tần Tranh khẽ lướt xuống cổ anh.

Cà vạt bị kéo ra khá xa, cúc áo ở trên cổ áo cũng được cởi ra, lộ ra làn da bóng mịn ở bên trong.

Cô liếc nhìn xương quai xanh tuyệt đẹp và rõ ràng của anh, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh khiến l*иg ngực cô chợt khó chịu.

Việt Triều Tịch ấn ấn huyệt thái dương, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía cô, Tần Tranh nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Việt Triều Tịch thoáng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, ho nhẹ một tiếng: “Cậu uống rất nhiều sao?”

Cô dựa lại lưng vào ghế, hơi hơi điều chỉnh lại tư thế của mình: “Không nhiều lắm, vẫn còn ổn.”

Mặc dù không uống quá nhiều nhưng về sau thứ rượu cô uống là rượu vang đỏ, rượu khá mạnh sẽ ngấm dần dần, đầu óc sẽ hơi choáng váng.

Hơn nữa bây giờ Việt Triều Tịch còn đang ngồi bên cạnh cô, khoảng cách này thực sự quá gần, làm cô cứ cảm thấy trong người nong nóng, đầu óc mơ màng, rất muốn nôn.

“Cậu say à?”

Anh tiến lại gần đến cô một chút, hơi thở nóng hổi cùng với mùi rượu xộc thẳng vào cô.