Chương 2: Thật Nhiều Người Tốt

Hạ Tư Châu sau khi chạy thoát thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, y thầm hứa sau này sẽ trả ơn cho cô gái lúc nãy sau.

"Ca ca, cho đệ một chút đồ ăn được không, đệ đói quá."

"Ca ca, đệ nữa, đệ thật sự đói quá."

"Ca ca, cứu muội với, cho muội chút nước với."

Vạt áo bị kéo, động tác rất nhẹ như sợ người bị gọi sẽ tức giận.

Hạ Tư Châu giật mình, suýt thì sợ đến mức bỏ chạy. Sau khi biết người gọi mình chỉ là mấy đứa nhỏ ba bốn tuổi thì thở phào một hơi, may là con nít, con nít thì không sao.

Hạ Tư Châu lục người, lấy ra được một cái bánh bao nhân thịt, nói: "Trên đường đi ta bị cướp, chỉ còn lại cái bánh này, các ngươi chia nhau ra ăn đi.

Ba đứa nhỏ giật mình, rối rắm một hồi rồi do dự nói: "Bọn ta không thể làm thế, nhưng..., chúng ta có thể chia làm bốn không?" Đứa lớn nhất năm tuổi hỏi.

Hạ Tư Châu lặc đầu: "Không cần đâu, ăn đi."

Ba đứa nhỏ nhất quyết chia đồ ăn ra làm bốn, sau khi cảm ơn thì rời khỏi đây. Hạ Tư Châu nhìn một phần tư bánh bao chẳng lớn bao nhiêu trong lòng bàn tay mình, trái tim đập thình thịch rối rắm.

"Ta thật may mắn, cuộc đời này, ta đã gặp quá nhiều người tốt rồi."

Sau khi ăn bánh xong, y phủi tay rồi bước ra lộ lớn. Bên ngoài có rất nhiều người đang rao bán, Hạ Tư Châu muốn tìm một công việc mình có thể làm và kiếm tiền.

"Nhanh đi! Nhanh đi!"

"Đằng trước đúng không?"

Mọi người đang xôn xao đi về một hướng, Hạ Tư Châu giữ một người lại rồi lễ độ hỏi thăm.

"An Thế hầu gia là một người yêu tranh, ông ấy cứ cách ba tháng lại tổ chức một cuộc thi vẽ tranh, nếu mà vẽ hợp ý thì ổng sẽ dùng số tiền lớn mua về á."

"Đa tạ."

Hạ Tư Châu suy nghĩ một chút rồi bước vào đám đông, đi đến nơi đăng kí dự thi. Y được phát cho giấy và bút mực, được tiểu tư dẫn đến vị trí dự thi, tiểu tư cũng ở lại để mài mực cho người thi.

Hạ Tư Châu: "..." Không ngờ có ngày mình lưu lạc đến mức bán tranh kiếm tiền. Đối với chuyện này, Hạ Tư Châu tỏ vẻ mình không có bất kì gánh nặng tâm lý nào.

Y không phải nho sĩ thời xưa, không có tư tưởng của thanh quan, cho dù có gia đình làm nghệ thuật nhưng dù sao gia đình y cũng thuộc thời kì hiện đại kia mà.

Đối với người lớn trong nhà mà nói, chỉ cần Hạ Tư Châu không quên góc gác của mình, không quên cách tạo ra nghệ thuật, không gian lận trong nghệ thuật của họ thì họ sẽ không quan tâm việc y có dùng nó để kiếm tiền hay không.

Hạ Tư Châu không biết vị hầu gia đó thích gì, nên chỉ có thể vẽ theo ý mình, dù sao, thứ mình thích luôn đẹp nhất mà. Y nhất bút lông, chấm mực rồi hạ bút.