Chương 14: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Ở nơi mà Khương Sở không nhìn thấy, chiếc bóng của hắn ta đang dần kéo dài ra, vươn ra, dường như mọc ra một đôi cánh dơi khổng lồ.

Chiếc bóng run run đôi cánh, sau đó tiến đến gần chiếc bóng của Khương Sở.

Khương Sở hoàn toàn không nhận ra điều này.

Anh lạnh lùng nhìn con quỷ đang bị xiềng xích giam giữ, không biết đang nghĩ cái gì, mà ác quỷ bởi vì giằng co mà cơ thể đã mất đi toàn bộ sức lực, bây giờ đang dựa vào tường không biết là sống hay chết, bên phải khuôn mặt để lộ ra đôi mắt cực nhỏ.

Anh chậm rãi siết chặt nắm đấm.

“Thân vương.” Giọng của anh lọt ra khỏi kẽ răng: “Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ác quỷ từ đâu mà bắt được?”

Bóng đen trên mặt đất bỗng dừng lại, thân vương cũng không lộ ra vẻ khác thường gì, ngược lại tò mò hỏi: “Đương nhiên là bắt được trong tổ chức bí mật của dị giáo đồ.”

Quốc vương trẻ tuổi chậm rãi bước vào căn phòng tối tăm và ẩm ướt, bất chấp nguy hiểm bị ác quỷ tấn công, Arnold cảm thấy lo lắng, cũng tiến lên phía trước một bước: “Bệ hạ!”

Ác quỷ không cử động, vẫn y như cũ nhìn Khương Sở với đôi mắt đỏ ngầu đầy tà ác và tham lam muốn chiếm hữu.

Anh đi tới trước mặt ác quỷ, giơ cao ngọn nến, soi sáng bản thân mình, và khuôn mặt của ác quỷ.

Trên mắt phải của ác quỷ, có một vết sẹo chằng chịt như mạng nhện.

“Ngươi thật sự là ác quỷ sao?”

Bởi vì ánh sáng quá gần, quái vật phải nhắm mắt lại, chỉ có đôi mắt trái đỏ tươi đang nhìn chằm vào anh.

Khương Sở móc từ trong túi ra một mũi tên ngắn làm bằng bạc, một luồng ánh sáng lạnh lẽo lướt qua.

Anh giơ cao mũi tên ngắn, đầu mũi tên hướng xuống dưới, ánh sáng bạc và ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt đen đó dường như ngay tức khắc xuyên thủng nó.

“Leng keng…”

Chiếc bóng trên mặt đất bắt đầu vặn vẹo điên cuồng, thân vương không thể tin nổi kêu lên: “Tại sao…”

Sợi xích sắt đặc biệt được dùng để trói ác quỷ, lúc này vỡ thành hai mảnh rơi xuống mặt đất.

Ác quỷ mở mắt ra, đôi cánh giống như con dơi được rút ra khỏi ngọn giáo xuyên qua cơ thể, máu xanh rơi xuống mặt đất.

Nó đứng bên cạnh quốc vương, hướng về phía thân vương, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn.

[Thân phận của ác quỷ chính là quản gia.]

[Trả lời sai, giá trị lý trí giảm hai phần trăm, giá trị hiện tại là tám phần trăm.]

Khương Sở: “...”

Quái vật ở tư thế bảo vệ, dùng đôi cánh vững chắc bảo vệ cho anh.

Khương Sở mở to mắt, nhìn về phía thân vương đang đứng ngược sáng ở cửa.

Màn đêm buông xuống đúng như dự đoán, hôm nay mặt trăng bị mây che khuất, nửa ẩn nửa hiện trong mây, đôi mắt của thân vương âm u như vảy máu.

Khương Sở chỉ dùng nửa phút là có thể phản ứng lại.

[Thân vương Arnold là ác quỷ, mặc dù quản gia không phải là con người, nhưng cũng không phải là ác quỷ.]

[Đáp án chính xác.]

“Bệ hạ thân yêu của ta…” Thân vương say mê nhìn anh, chậm rãi tiến gần về phía anh: “Ngài là viên ngọc sáng chói nhất trên vương miện, không có ai cao quý hơn ngài, ta đã theo đuổi một sự vật cao quý đẹp đẽ lâu như vậy, tại sao viên ngọc này không thể thuộc về ta?”

Khương Sở cầm lấy mũi tên bạc từ dưới đất lên, ném cho hắn ta một cái nhìn mỉa mai.

“Ngươi xứng sao?”

Ánh mắt của thân vương trở nên đen hoàn toàn, không còn một chút lòng trắng nào, màu đỏ của máu dường như đang sôi sục bên trong, xương của năm ngón tay xuyên qua da, hóa thành năm con dao sắc bén: “Đồ của ta…trả cho ta…”

Khương Sở đặt tay lên trên tay của quản gia: “Đưa ta rời khỏi đây!”

Quản gia trầm mặc bế anh lên rồi bay lên trời, thoát ra khỏi căn phòng thấp bé này.

Khương Sở cảm nhận được tiếng gió rít bên tai, người hầu ở phía dưới toàn bộ đều biến thành trạng thái giống như quản gia, thứ người không phải người, quỷ không phải quỷ, đều đang hướng về phía hai người họ.

Giọt mồ hôi lạnh chảy ra từ trên trán của anh.

Thật sự quá kí©h thí©ɧ, bị một đám quỷ truy sát trong trò chơi kinh dị, là điều mà không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.

Quản gia giúp anh đỡ lấy phần lớn sự tấn công, có một cơn gió lạnh thổi qua mặt Khương Sở, trên da bị trầy xước rồi, vài giọt máu lập tức chảy ra.

Bọn họ liên tục va vào lâu đài, địa hình chật hẹp, rất khó để thoát khỏi sự truy đuổi phía sau.

Vào lúc này tinh thần của Khương Sở ngược lại vô cùng tập trung, tốc độ suy nghĩ rất nhanh.

Thân vương là ác quỷ, người hầu đều bị quyền rủa biến thành quái vật, như vậy theo lời công tước nói thì kỵ sĩ của anh sợ là cũng đã sớm thành kỵ sĩ tử rồi, dòng suy nghĩ này trôi từ lúc sâu trong lâu đài cho tới tận cổng lớn.

Không thể đi qua cổng lớn.

Nếu có thể có một cửa sổ lớn hơn, cả hai bọn họ rất nhanh sẽ có thể thoát ra khỏi lâu đài.

Quản gia im lặng chịu đựng sự tấn công, thân vương đối với hắn ta sẽ không dịu dàng như đối với quốc vương, tấn công vào những nơi chí mạng của hắn ta.