Chương 13: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Thân vương đứng trên bậc thang, hơi cúi người, vươn tay về phía anh, tâm trạng vui vẻ nói: “Đương nhiên là bởi vì, ngoại trừ bệ hạ, không ai có đủ tư cách nhận được lời mời của ta.”

Vị quốc vương trẻ phớt lờ bàn tay của hắn ta, ngang nhiên đi ngang qua hắn ta.

Arnold cũng không khó chịu, thật sự bây giờ không còn cái gì có thể chọc giận được hắn ta nữa, tâm trạng của hắn ta tốt đương nhiên là bởi vì quốc vương đã tiến vào lâu đài.

Đại điện, bộ đồ ăn trang trí bằng bạc và châu báu sáng chói, trên tường treo các bức tranh sơn dầu vẽ các tộc trưởng trong gia tộc, ánh mắt của bọn họ đồng thời dán chặt vào cánh cửa lớn, hai chiếc bàn dài bên dưới kéo dài đến cuối, rượu trong suốt từ trên tháp thủy tinh đổ xuống, trong rất sang trọng nhưng trụy lạc.

“Trông cũng được.” Khương Sở nở một nụ cười giả tạo: “Bốc ra mùi người giàu mới nổi.”

Sắc mặt của thân vương đột nhiên tối sầm lại.

Khương Sở cảm thấy khả năng chọc giận người khác của mình rất ấn tượng, anh khá hài lòng.

Dù sao anh cũng không phải đến đây để hưởng thụ.

Không biết từ nơi nào bắt đầu truyền đến tiếng nhạc violon, anh đi theo tiếng nhạc, nhìn thấy hai người hầu trong góc, đang chơi đàn violon một cách máy móc.

Anh muốn đi qua đó xem cho rõ, nhưng bị thân vương cản lại.

“Nếu ngài đối với tất cả những thứ này đều không có hứng thú, vậy để ta dẫn ngài đi xem món lễ vật dành cho ngài nhé.”

Quốc vương đi được vài bước: “Trong lâu đài đã mua gương mới rồi sao?”

Thân vương khó hiểu dừng bước chân lại: “Đúng vậy.”

Không lẽ không để cho người khác dùng gương sao?

“Ta không muốn nhìn thấy, đều đập hết đi.” Anh bắt đầu tìm chuyện gây rối.

Nụ cười trên mặt thân vương có chút không kìm nén được, nhưng vẫn gọi người hầu đến đập gương đi.

“Còn nữa, những nơi có nước đều phong tỏa lại, bao gồm cả đài phun nước trong sân.”

Thân vương hít một hơi thật sâu, cũng dựa theo lời đó mà làm.

“Ngài còn có yêu cầu gì không?”

“Hết rồi.” Tâm trạng của Khương Sở vui vẻ hơn rất nhiều: “Ngây ra đó làm gì? Dẫn đường đi, quà của ta đâu?”

Nụ cười trên mặt của thân vương không còn treo được nữa, miễn cưỡng nói vâng một tiếng rồi dẫn đường đi trước.

Gây rối NPC lại trở thành một thú vui hiếm hoi của anh vào lúc này.

Hai người dừng lại bên ngoài một căn phòng, chỗ này dường như là nơi sâu nhất ở tầng này, hai ngọn nến được đặt ở hai bên cửa, chiếu sáng vết máu trên cửa.

Sau khi cánh cửa mở ra, đột nhiên thân vương Arnold vui vẻ cười tươi: “Chính là đây, món quà mà ta tặng cho ngài, con mồi hung ác nhất mà ta đã bắt được.”

Bị treo trên tường, lòng ngực bị đóng đinh, máu màu xanh lá chảy ra không ngừng, khuôn mặt hung dữ, có móng vuốt và hàm răng sắc nhọn.

Khương Sở toát mồ hôi lạnh.

Hóa ra trong đêm hôm đó, con quỷ bò ngoài hoàng cung nhìn chằm vào anh chính là nó.

Điều mà mọi người không ngờ tới là sau khi nhìn thấy Khương Sơ, đột nhiên ác quỷ phát ra một tiếng kêu chói tai và man rợ, muốn thoát khỏi sự kìm hãm trên tường, lao vào hai người bọn họ.

Quái vật lao về phía hai người họ.

Do cửa phòng chỉ nhỏ như vậy, Khương Sở và thân vương đứng cạnh nhau, nhất thời không biết được nó đang lao về phía ai.

Khương Sở tưởng rằng là mình, bởi vì ánh mắt của quái vật cứ nhìn chằm vào anh, vì vậy vô thức lùi lại một bước.

Một hơi thở tràn đầy mùi tanh được phát ra từ miệng của con quái vật, khuôn mặt của nó hung tợn, xấu xí, có tay chân của con người, trên người lại không có một mảnh da, xuyên qua máu thịt đỏ tươi có thể nhìn thấy mạch máu trong suốt ở phía dưới, móng vuốt sắc nhọn cào lên tường, phát ra những âm thanh chói tai, đồng thời còn lưu lại bốn khe rãnh có độ sâu khác nhau.

Tuy nhiên nó không thể nào với tới người đang đứng ở cửa.

Nó dừng lại ở trước mặt hai người họ với khoảng cách tầm một sải tay, sau đó giống như bị thứ gì đó kiềm chế, ngẩng cao chiếc cổ lên.

Thân vương bậc cười ha ha sảng khoái: “Bệ hạ, ngài xem ta đã bắt ác quỷ lại cho ngài rồi, ngài có hài lòng không?”

“Đây là thứ mà dị giáo đã triệu hồi ra sao?” Ánh mắt của Khương Sở kỳ lạ.

Arnold rất thất vọng vì không nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt của vị quốc vương nhỏ.

Hắn ta rất muốn nhìn thấy quốc vương hàng ngày cao cao tại thượng lộ ra biểu hiện hoảng sợ kinh hãi, hoặc là nhìn hắn ta với ánh mắt cầu xin sự trợ giúp.

Có điều hắn ta đã suy nghĩ quá tốt đẹp rồi, quốc vương không hổ là quốc vương, ngay cả mắt cũng không hề chớp lấy một cái.

“Ngươi…” Khương Sở trầm ngâm một lát: “Ngươi từ đâu bắt được nó?”

“Từ người của dị giáo.” Hắn ta nheo mắt thích thú: “Bên cạnh bọn họ có rất nhiều đồ tốt, ngà voi, ngọc trai đen, hương liệu làm từ xạ hương, quặng sắt tinh khiết…ngài muốn biết bọn họ thu thập được từ đâu không?”

Nụ cười trên khuôn mặt hắn ta càng tươi tắn hơn: “Ta đã tìm rất lâu rồi, mới tìm ra được manh mối.”