Chương 17: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Arnold đã không còn giống con người nữa, hốc mắt của hắn to ra, dường như bị bao phủ hoàn toàn bởi một màu đen, làn da chuyển sang màu xanh lục, mạch máu màu xanh uốn khúc dưới lớp da.

Hắn ta nở một nụ cười bi thảm: “Tại sao... không gϊếŧ ta...”

Quốc vương vốn dĩ có cơ hội gϊếŧ hắn ta ngay lập tức, hơn nữa hắn ta đối với anh cũng hoàn toàn không có sự phòng vệ.

Nhưng cũng chính vào lúc này, Quốc vương do dự rồi làm chệch hướng mũi tên.

Khương Sở không nói lời nào.

Trực giác của anh rất mạnh mẽ, nhưng lần này anh hoàn toàn không hề cảm nhận được nguy hiểm.

Cho nên anh do dự một chút.

Cho dù đây là một trò chơi, anh cũng không có khái niệm gϊếŧ người, ngay cả khi người ở trước mặt anh đã biến thành ác quỷ.

Anh không thể bị trò chơi đồng hóa, cũng không thể để bản thân mình trở thành một đao phủ.

Đây là một quy tắc giáo dục được ghi trong chương trình giáo dục của Star Alliance.

Lúc này, trò chơi lại ném ra một khung lựa chọn.

[Bạn lựa chọn trả lời như thế nào?]

[A. Ta không muốn tay mình dính máu.]

[B. Có phải ta đã quên chuyện gì rồi không?]

Lựa chọn đầu tiên hoàn toàn phù hợp với tính của của quốc vương.

Tuy nhiên lựa chọn thứ hai nhìn có vẻ như liên quan đến một tình tiết phụ.

Khương Sở lựa chọn B.

Quốc vương cụp mắt xuống, trên mặt hiện ra vẻ bối rối, ngay cả giọng nói cũng trầm xuống: “Có phải ta đã quên chuyện gì đó...”

Từ trong l*иg ngực Arnold phát ra tiếng cười, tự đấm mạnh vào trong lòng ngực.

“Rõ ràng là ngài lừa ta trước…” Hắn cúi người xuống, ghé vào sát tai của anh rồi nói: “Rõ ràng là ngài…”

Khương Sở bối rối với diễn biến hiện tại.

Cách duy nhất bây giờ là anh để cho mọi thứ diễn ra tự nhiên.

Vì vậy anh dựa vào trực giác thu lại mũi tên bạc.

Ác quỷ dường như rất khó chịu.

Nhưng hắn ta đã mất đi nước mắt.

Chủng tộc này trời sinh vốn đã tham lam và độc ác, sao có thể khóc vì một con người chứ?

Hắn tiếp tục ngắt quãng: “Ngài…ngươi mua ta từ trong tay của chủ nô…nói sẽ mang viên ngọc đẹp nhất trên thế giới này đến tìm ta…”

“Ngươi bảo ta đừng rời đi, ta đã ở chỗ cũ chờ ngươi suốt bảy ngày…nhưng ngươi đã không xuất hiện…”

Có một số mảnh vỡ ký ức kỳ lạ hiện ra trước mặt anh, trước mắt Khương Sở dần trở nên mơ hồ, sau đó anh từ trong mảnh vỡ ấy nhìn ra một cảnh tượng khác.

Hill Louis là thái tử trẻ nhất, từ lúc nhỏ đã được các anh chị bảo vệ rất tốt.

Vào một ngày nọ, anh cùng một người anh trai đến thăm chú của mình.

Hai anh em ngồi trong xe ngựa rất lâu rồi, mãi cho tới khi gần đến lãnh địa của người chú, đột nhiên xe ngựa dừng lại.

Hill và anh trai của mình đi ra xem xảy ra chuyện gì.

Một cậu bé bẩn thỉu đang nằm trên mặt đất, có vẻ đã bị đánh rất nặng, một người chủ nô đang cúi đầu xin lỗi người giữ ngựa.

Hill vẫn còn nhỏ tuổi, đơn thuần tò mò đối với đứa trẻ cùng trang lứa với mình, liền mua lại cậu bé.

Arnold của lúc đó nói chuyện vẫn còn rất e thẹn, đi theo Hill như một cái đuôi to không thể rũ bỏ, Hill nói một câu, hắn ta có thể nói lắp bắp mười câu để trả lời, sau đó mặt đỏ bừng, cứ vùi mình xuống.

Hắn ta thích những thứ sáng bóng, Hill đã tặng cho hắn ta một viên ngọc trên nút áo.

Mặc dù nói đối với thái tử thì những thứ nhỏ nhặt này không đáng đặt trong mắt, nhưng đối với Arnold thì nó là một báu vật độc nhất vô nhị.

Tính tình của Hill rất xấu, anh có tất cả những khuyết điểm mà một quý tộc nên có, nhưng khi xảy ra việc gì thì anh lại xin lỗi một cách kiêu ngạo.

Hôm đó anh rời khỏi lãnh địa của chú mình, từ trong xe ngựa thò đầu ra, bảo Arnold đừng đi, anh quay về tìm anh trai của mình để lấy viên ngọc đẹp nhất trên thế giới, trở lại khoe với hắn ta.

Đây cũng là lần duy nhất anh không xin lỗi.

Arnold ngu ngốc ở yên tại chỗ đấy chờ anh suốt bảy ngày nhưng Hill không bao giờ quay lại.

Hắn ta đã ở đó chờ đợi mấy năm, Hill cũng không xuất hiện.

Người tốt nhất trên thế giới và viên ngọc đẹp nhất trên thế giới đều biến mất.

Các mảnh vỡ của cốt truyện kết thúc ở đây.

Dù cho Khương Sở không xem phần sau đó cũng có lẽ đã đoán ra được nội dung câu chuyện.

Hill không quay lại, đương nhiên là vì trong hoàng cung đã xảy ra chuyện.

Các anh chị của anh đều lần lượt bị hạ độc chết, nhưng quốc vương lại không quan tâm bất cứ chuyện gì, mỗi ngày đều ra bên ngoài vui chơi phong lưu.

Người con trai trưởng thành nhất chống đỡ hoàng thất, cuối cùng cũng đã ngã xuống.

Hill được hai cung nữ trung thành bảo vệ, mới có thể thoát được.

Sau đó trải qua hàng loạt biến cố đẫm máu, cuối cùng quốc vương cũng tỉnh ngộ, vội vàng trao vương miện lại cho đứa con trai duy nhất còn lại, ổn định lại thế cục bấp bênh, nhưng kết quả sau đó cũng vì bị bệnh mà qua đời.