Chương 6: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Hắn ta nhanh chóng xin lỗi, nhưng trong ánh mắt lại viết rất rõ ràng: Lần sau ta vẫn cứ dám.

Khương Sở đang suy nghĩ có nên đập ly rượu lên đầu của hắn không.

Nhưng rất rõ ràng nếu như anh khiến cho NPC khó chịu thì anh cũng chẳng có được lợi ích gì.

“Bệ hạ.” Hắn ta nhẹ giọng cười: “Ta yêu ngài, không có ai yêu ngài hơn ta.”

Tâm trạng Khương Sở không tốt, cũng không muốn để cho người khác có tâm trạng tốt.

Khi sở thích xấu xa trong anh nỗi dậy, liền nghĩ tới công tước, mở miệng nói: “Công tước có thể vì ta mà hiến dâng linh hồn của mình cho ác quỷ, người có thể làm được gì?”

Quả nhiên sắc mặt của thân vương liền trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, vô hồn giống như một bức tượng điêu khắc.

Một ngọn nến trên tường đột nhiên vụt tắt, căn phòng trở nên yên tĩnh đến có chút đáng sợ.

“Ngài vừa nói là thật sao?” Giọng nói của hắn ta trầm xuống đến có chút kỳ quái: “Ngài không tin ta, lựa chọn tin công tước sao?”

Khương Sở không biết loại ác ý tinh mịn này từ đâu đến, xuyên thấu vào da thịt anh, nhất thời khiến cho cơ thể anh có chút run rẩy.

Lúc này trước mặt anh xuất hiện một mục hệ thống lựa chọn:

[Bạn lựa chọn tin ai?]

[A. Công tước Verland]

[B. Thân vương Arnold]

[C. Ai cũng không tin]

[Chú ý: Sự lựa chọn của bạn sẽ gợi ý các manh mối khác nhau, vui lòng lụa chọn cẩn thận.]

Khương Sở hạ tay xuống định lựa chọn C.

Lúc anh đang xem lựa chọn, thân vương cũng đang nhìn anh, dường như đang chờ đợi đáp án của anh.

Nói sự thật, cảm giác của anh đối với công tước tốt hơn một chút, nhìn thế nào cũng thấy công tước rất trung thành với quốc vương, nhưng Arnold thì không chắc, tại sao anh lại phải tin tưởng một người có khả năng tạo phản chứ?

Nhưng nếu lựa chọn tương ứng có thể mở khóa được manh mối cụ thể, anh càng muốn manh mối về thân vương, anh thật sự hiểu biết quá ít về NPC này.

Sau một hồi do dự, anh vẫn là lựa chọn B.

Lúc này sắc mặt của Arnold tan ra như băng tuyết, đổi lại nụ cười như gió xuân: “Đương nhiên ngài nên tin ta, dù sao từ trước đến nay ta cũng không thể che giấu trước mặt ngài, ngài có thể hoàn toàn tin tưởng ta.”

Khương Sở thầm nghĩ: Vậy ngươi thật sự hoàn toàn không có che giấu ư.

“Xem ra ngài cũng đã phát hiện ra sự bất thường của công tước đại nhân…” Hắn ta vẫn chưa nói hết câu này, để lại một sự hồi hộp điên cuồng.

“Verland làm sao?” Khương Sở nhịn không được mà hỏi.

Arnold mỉm cười không nói gì, lúc người hầu đang lau sạch tóc, thay một áo khoác mới, hắn ta trở lại ngồi vào bàn ăn.

Hắn vẫy tay cho ba mươi người hầu phục vụ quốc vương lui xuống, đột nhiên sắc mặt trở nên rất nghiêm túc.

Khương Sở suy nghĩ cuối cùng cũng bắt đầu vào thẳng chủ đề.

“Bệ hạ.” Vẻ mặt hắn ta nghiêm túc, hạ thấp giọng nói: “Khoảng thời gian trước ngài bảo ta điều tra dị giáo…ta đã bắt được mấy người, nhưng tình hình không còn lạc quan nữa.”

Khương Sở không ngờ thì ra thân vương lại riêng tư làm việc giúp đỡ quốc vương.

Thấy anh cúi mắt xuống, Arnold tiếp tục nói: “Ở ngay trong lãnh địa của ta, vậy mà ta đã phát hiện ra nơi tụ tập của bọn họ, tuần trước đã phá hủy nó, nhưng ta đã phát hiện ra những việc làm bất chính của bọn họ.”

Hắn từ trong túi áo lấy ra một mảnh giấy gấp, giao tới tay của anh: “Bọn họ đang lên kế hoạch cho việc dùng trinh nữ thuần khiết để hiến tế, dường như muốn triệu hồi ác quỷ.”

Nghe tới hai chữ ác quỷ, Khương Sở liền nghĩ tới manh mối chính của nhiệm vụ.

Xem ra đây chính là manh mối, ác quỷ có mối quan hệ rất sâu sắc với những kẻ dị giới đột nhiên xuất hiện này, nói không chừng thuận theo đường này có thể tìm ra được nhiều manh mối hơn.

Quốc vương nhìn nội dung của tờ giấy, sắc mặt tức giận càng nghiêm trọng hơn.

Sau một hồi anh ném tờ giấy lên bàn: “Mặc dù ta không tin vào thần linh....”

Anh lộ ra chiếc răng nanh trắng như tuyết, dường như đang thèm khát máu của con mồi: “Nhưng ai cho phép bọn họ chà đạp lên tín ngưỡng của hoàng gia.”

Thân vương Arnold liền nói: “Ngài muốn ta làm gì?”

“Tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau việc này, bắt giữ tất cả kẻ dị giáo còn lại.” Quốc vương ra lệnh dứt khoát: “Nếu bọn họ đã muốn phục vụ cho ác quỷ, thì để bọn họ hiến dâng bản thân cho ác quỷ đi.”

Ánh mắt Arnold nhiệt tình nhìn anh, ngọn lửa trong mắt càng cuồng nhiệt, hắn ta cúi đầu: “Xin tuân theo mệnh lệnh của ngài.”

“Còn nữa, phái thêm nhiều người đến bảo vệ những thiếu nữ chưa xuất giá.”

Hửm? Thân vương kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Khương Sở với vẻ mặt lãnh đạm.

Tuy nhiên dường như Quốc vương không định trả lời sự tò mò của hắn, dùng chiếc khăn ăn thêu lụa lau miệng, rồi rời khỏi bàn ăn.

Anh hình như nghe thấy người ở phía sau lưng cười một tiếng rồi mới nói: “Tuân lệnh.”

“Cũng xin quốc vương bệ hạ đừng quên lời hứa của mình.” Arnold nhắc nhở nói.

Khương Sở tùy ý gật đầu, thực tế không định thực hiện bất cứ lời hứa nào.

Cũng không phải là anh đồng ý, chuyện này thì có liên quan gì đến Khương Thụ Nhân ta đây?