Chương 5: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Lúc người bên trong nói chuyện, người bên ngoài cũng đang nói chuyện, hơn nữa Khương Sở còn nghe rất rõ ràng.

“...Kia có phải là xe ngựa của quốc vương bệ hạ không?”

“Trời ạ, tại sao bệ hạ lại chạy đến lãnh địa của thân vương…”

“Tại sao chỉ mang theo mấy kỵ sĩ như vậy? Chỉ có vài người như vậy sao có thể bảo vệ được an nguy của quốc vương chứ?”

Khương Sở: “...”

Còn có người tuyệt vọng nói: “Nếu như quốc vương bị gϊếŧ trong lãnh địa của chúng ta, đám dân thường như chúng ta sẽ tiêu đời mất.”

Khương Sở: “...”

Đáng sợ như vậy sao?

Càng nghe thấy miêu tả bên ngoài, anh càng cảm thấy Arnold rất có thể chính là ác quỷ, trong lòng càng trở nên cảnh giác hơn.

Xem ra mối quan hệ giữa vị thân vương này và hoàng gia quả thật không được tốt.

Có điều kẻ có dã tâm nào mà lại không muốn lật đổ chính quyền đế quốc chứ?

Ngay cả việc độc gϊếŧ con của quốc vương mà hắn ta cũng có thể làm ra, nói không chừng thật sự dám khiến cho Quốc vương mất tích trong lãnh địa của hắn ta.

Khương Sở cũng có chút hối hận tại sao không mang theo nhiều kỵ sĩ đến đây.

Có điều mặc dù anh đang căng thẳng nhưng không để lộ ra trên mặt, ngược lại hai người cung nữ lại căng thẳng đến mặt cũng trắng bệch rồi.

Xe ngựa tiến vào một lâu đài tráng lệ, liền có người hầu đến đón tiếp.

Đi xuyên qua cổng thành dài và tối, người hầu dẫn quốc vương đi vào trong phòng.

Lúc này công tước không có ở đây, kỵ sĩ bị yêu cầu đứng ở bên ngoài, Khương Sở cảm thấy sự an toàn của mình không được đảm bảo, do dự tiến về trước từng bước.

Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người hầu: “Tại sao thân vương không đích thân ra?”

Người hầu cung kính cúi đầu, đáp trả lời: “Điện hạ đã chờ ngài ở nhà ăn rồi.”

Quốc vương không hề có chút nhượng bộ: “Lẽ nào kỵ sĩ của ta không thể cùng ta đi vào sao?”

Người hầu có chút khó xử, kỵ sĩ bình thường đương nhiên là không có tư cách, nhưng kỵ sĩ của quốc vương thì có.

Hơn nữa vị quốc vương này còn là…

Nhưng lỡ như thân vương không vui…

Người hầu rùng mình, sắc mặt có chút tái nhợt, nhất thời không biết phải xử lý như thế nào mới tốt.

“Quốc vương bệ hạ không cần phải lo lắng.”

Người hầu thở dài một hơi, liền lùi lại sang một bên, một người đàn ông khác đang tươi cười bước xuống cầu thang.

Hắn ta có lông mày rậm, cũng gọi là tuấn tú hiếm có, cũng không thua kém công tước chút nào, chỉ là đối với vị quốc vương này không hề có chút cung kính: “Ngài có thể yên tâm đi vào, ta tuyệt đối sẽ không làm gì ngài.”

Đầu lưỡi của hắn ta xoay chuyển trong miệng, cười khàn nói: “Ít nhất là bây giờ sẽ không làm gì.”

Khương Sở thấy rõ ràng trong ánh mắt của hắn ta có một ý nghĩ khác: Đợi đến khi ta hoàn toàn chiếm hữu được ngươi thì sẽ có sao đấy.

Khương Sở: “...”

Loại trò chơi này sao mà lại vượt qua được vòng kiểm duyệt vậy? Phần giới thiệu trò chơi không có nói là sẽ có ba kẻ điên.

....

Thân vương Arnold mời anh vào dùng bữa tối.

Sau khi Khương Sở xác nhận được hắn sẽ không hành động hấp tấp, miễn cưỡng đồng ý.

Thân vương và hoàng thất không có quan hệ gì với nhau quả thật không phải chuyện giả, chỉ có điều hắn ta vừa muốn đoạt được hoàng quyền, vừa muốn đoạt được quốc vương.

Khương Sở tin, bản thân vị quốc vương trẻ từ lâu đã không hài lòng với hắn ta, nếu có cơ hội chắc chắn sẽ gϊếŧ hắn ta.

Nhưng rất đáng tiếc, quyền lực của người làm quốc vương như anh hiện giờ còn quá ít, căn bản là dựa vào lòng trung thành của công tước đối với anh.

Món bít tết do đầu bếp của thân vương làm ra không tệ.

Vốn dĩ Khương Sở có chút lo lắng khi ăn tới sốt tiêu đen, nhưng lúc món bít tết được dâng lên, vậy là lại được phủ tương cà chua.

Dù sao anh cũng đã chấp nhận bối cảnh lộn xộn ở đây, cũng không muốn thắc mắc tại sao sốt tương cà chua lại được sản xuất và xuất hiện ở thời trung cổ.

Hơn nữa thức ăn thật sự rất hợp khẩu vị, như thể được làm riêng cho anh.

“Quả nhiên là ngài thích ăn.”

Trên mặt thân vương mang theo một nụ cười nhiệt tình, tràn đầy ẩn ý: “Ta đã đặc biệt thuê đầu bếp từ cung điện đến.”

“Ta chính là nghĩ như vậy.”

Trong mắt hắn ta không thể che giấu được sự muốn chiếm hữu, liếʍ môi: “Sớm muộn gì ngài cũng sẽ sống ở đây mãi mãi, vậy tại sao không…”

Khương Sở cười lạnh, đột nhiên đứng dậy.

Arnold tò mò nhìn anh.

Trên tay anh cầm một chiếc ly thủy tinh, rượu vang đỏ gần như trở nên trong suốt dưới ánh sáng, anh bước lên trước một bước, đổ rượu lên đầu của thân vương.

Chất lỏng màu đỏ từ trên tóc rơi xuống, đã làm ướt cả vạt áo.

Arnold vẫn chưa phản ứng lại, kinh ngạc nhìn anh.

“Ngươi nằm mơ đi.” Anh mỉa mai nói: “Trong giấc mơ cái gì cũng có.”

Thân vương cười nhạt, dùng khăn ăn lau đuôi tóc của mình, chủ động xin lỗi: “Xin lỗi, bệ hạ tôn quý.”

“Là ta đã vượt quá giới hạn rồi.”