Chương 4: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Nhưng không may là những người con trai của ông ta đều lần lượt bị đầu độc chết, con gái cũng bị gả sang những nước khác, đến khi vị quốc vương già ngu đần nhận ra thì con trai ông ta chỉ còn lại một mình Hill vẫn chưa đủ mười tám tuổi.

Quốc vương già biết ngày tháng của bản thân không còn nhiều, vội vàng truyền ngôi vị lại cho Hill, như vậy mới ngăn chặn được kẻ ngoại tộc tranh giành lấy hoàng vị.

Nhưng ông ta không biết như thế đã rơi vào tay của những kẻ xấu đó, Hill đã trở thành một hoàng đế bù nhìn, một con chim hoàng yến bị giam cầm.

Nhưng quốc vương nhỏ vẫn có chút bản lĩnh, không chỉ tự mình bình an trưởng thành, mà còn dần lấy lại một số quyền lợi của mình.

Lúc anh đang chuẩn bị xem thêm một số tài liệu liên quan đến thân vương, thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, anh nói: “Vào đi.”

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo đuôi tôm đi vào, khẽ cúi đầu chào anh: “Bệ hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”

Khương Sở tùy ý gật đầu, cũng không nhìn hắn ta, xoay người lại và đi đặt sách vào chỗ cũ, người đàn ông lại cúi đầu lần nữa rồi rời khỏi căn phòng.

Rất nhanh có hai người cung nữ khác lại đi vào, mỉm cười ngọt ngào với anh, nói với anh bọn họ là cung nữ tùy tùng, cùng quốc vương đi khảo sát.

“Quản gia bảo chúng ta đến để dẫn ngài đi trước.” Một người cung nữ nhìn có vẻ bình tĩnh hơn nói.

Khương Sở cũng không có lý do gì phản đối.

Chỉ là anh càng ngạc nhiên hơn, vậy mà lại nhìn thấy công tước đứng trước xe ngựa, mỉm cười chờ anh.

Công tước bây giờ đều nhàn rỗi như vậy sao?

Anh đã tra qua tư liệu, biết công tước không phải quản gia, căn bản không phải lúc nào cũng cần đi theo bên cạnh quốc vương, càng đừng nói Verland là một công tước có quyền lực, hắn ta còn có nhiều vùng đất lãnh chúa lớn cần quản lý.

“Sao ngươi lại ở đây?” Lông mày của quốc vương nhíu lại.

Verland chậm rãi nói: “Ta rất lo lắng cho an nguy của quốc vương, thân vương Arnold vốn không phải là kẻ tốt đẹp gì, ta muốn ở bên cạnh bảo vệ quốc vương.”

Khương sở thầm nói trong lòng: “Ta cảm thấy đi cùng người mới nguy hiểm.”

Verland: “Để ta đánh xe ngựa cho bệ hạ đi.”

Lúc nói câu này hắn không hề cảm thấy bất mãn chút nào, ngược lại cảm thấy công tước đánh xe ngựa cho quốc vương là việc rất vinh dự.

Khương Sở: “...”

Anh cảm thấy bản thân mình cần nói chuyện với người bình thường.

Verland đã thật sự đi đánh xe ngựa, đương nhiên xe ngựa của quốc vương có một đám kỵ sĩ đi theo bảo vệ, anh ngồi ở bên trong tương đối an toàn.

Hai người cung nữ cũng ngồi trên xe ngựa.

Hai người họ đều nhíu mày nhìn xuống, tuy nhiên khi cửa xe ngựa đóng lại, bọn họ lại bày ra vẻ mặt lo lắng.

“Bệ hạ vất vả quá rồi.” Một cung nữ trẻ tuổi buồn bực nói: “Rõ ràng buổi sáng mới từ nhà thờ trở về, buổi chiều phải nhanh chóng đi đến lãnh địa của thân vương, chưa bao giờ được nghỉ ngơi.”

“Được rồi.” Một cung nữ lớn tuổi hơn mắng nàng ta: “Để bệ hạ tranh thủ nghỉ ngơi một chút, đừng làm ồn ào.”

Cung nữ nhỏ tuổi nhìn có vẻ như không sợ hãi quốc vương, vẻ mặt tràn đầy lo lắng nhìn anh: “Bệ hạ không thể không đi sao? Ai cũng biết thân vương Arnold đối với người không dễ…”

Cung nữ nhỏ bắt đầu lảm nhảm, Khương Sở đều nghe thấy.

Rất tốt, vừa nãy anh còn lo lắng chưa điều tra tư liệu, bây giờ có người giúp anh hoàn thành việc cài đặt rồi.

Theo như cung nữ kể lại, thân vương Arnold không có huyết thống cao quý, hắn chỉ là một quý tộc thường dân, tuy nhiên hắn có tham vọng kiểm soát phần lớn sức mạnh quân sự, sau khi được phong làm thân vương, càng đối đầu song song với hoàng gia.

Các anh em của Hill bị độc chết, cũng chính là bút tích của hắn ta, chỉ có điều bây giờ bọn họ không có bằng chứng.

Cho nên quốc vương mới không yên tâm hắn ta, vừa hay mượn cơ hội này để đi khảo sát lãnh địa của thân vương.

Khương Sở đã không còn quan tâm đến những bối cảnh hỗn loạn này, bây giờ anh chỉ cảm thấy vui vẻ an tâm, xem ra người hoàng thân này là một người bình thường.

Chỉ cần không thích anh là được, anh không muốn chơi trò chơi tình yêu kinh dị một chút nào.

Hai cung nữ này đã phục vụ quốc vương từ nhỏ đến lớn, là người thân thiết với anh nhất ngoại trừ quốc vương già.

Bọn họ cũng không hề run sợ khi đối mặt với anh giống như những người khác, ngược lại còn tiết lộ ra rất nhiều thông tin.

Cung nữ nhỏ vén rèm cửa liếc nhìn, buồn bã nói: “Ây da, sao đã tới nơi rồi.”

Người cung nữ lớn tuổi mắng cô ta một tiếng: “Bỏ rèm cửa xuống.” Sau đó quay lại nói với Khương Sở: “Bệ hạ, ngài nghỉ ngơi thêm một chút đi, tới nơi ta sẽ gọi ngài.”

Ngón tay của Khương Sở chạm vào viên ngọc bích được khạm trên quyền trượng: “Không cần đâu.”