Chương 8: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Bỗng dưng Khương Sở bị kéo lại gần.

Người ở trong gương giống hệt như anh, mái tóc và lông mày màu vàng nhạt, lúc không cười trông cũng không quá lạnh lùng, giống như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo hờ hững, nhưng khi tức giận, cảm xúc trong đôi mắt đen thạch tràn đầy cảm xúc.

Giống như một ngọn lửa nhỏ ngang bướng, rõ ràng có thể dễ dàng bị dập tắt, nhưng lại có sức mạnh đáng sợ có thể đốt cháy mọi thứ.

Khiến cho người ta có mong muốn chiếm hữu mạnh mẽ.

Quốc vương nhỏ còn có chút kinh hãi, môi bị đông cứng lại thành màu hoa hồng, bởi vì bị kéo lại gần cho nên chóp mũi của anh chạm vào gương.

Le lưỡi ra thì có thể liếʍ được.

Nhưng anh không thể tiến gần hơn được nữa.

Khương Sở kịp thời giữ lấy khung gương, phần thân trên dùng lực, cố gắng đẩy lùi bản thân ra một chút, anh hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút…”

Người trong gương nói không nên lời, chỉ cười như vậy, nhìn có vẻ rất thoải mái.

Mà Khương Sở rời khỏi mặt gương rất khó khăn.

Anh ý thức được rất có khả năng bản thân sẽ bị kéo vào bên trong, vĩnh viễn không thể đi ra.

Thực tế Khương Sở khá sợ quỷ, chỉ là từ trước đến nay anh che giấu rất kỹ, chưa từng bị ai phát hiện.

Đột nhiên một tia điện quang lóe lên trong đầu của anh: “Arnold?”

Người ở trong gương bỗng sững lại một chút, sau đó mỉm cười nhìn anh, tiếp tục gia tăng sức mạnh ở bàn tay một cách chậm rãi nhưng chắc chắn.

Xem ra không phải là tên thân vương rác rưởi.

Người trong gương dường như đã hết kiên nhẫn, vươn tay kia ra, vòng qua eo anh và siết chặt.

“Rắc!”

Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng vỡ của chiếc gương vang lên rất rõ ràng.

Khương Sở nằm trên mặt đất, song song với người ở trong mảnh vỡ.

Mái tóc vàng xõa xuống vai, rơi trên mặt gương, đôi mắt đen xinh đẹp tràn ngập sự lạnh lùng và tức giận, giống như băng tuyết lạnh thấu xương ở nơi cực Bắc.

“Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì?”

Người trong gương không trả lời, dường như biết không thể kéo anh vào trong gương, chỉ đành buông eo của anh ra, nắm lấy năm ngón tay của anh, đan xen vào kéo trong gương, hôn lên những đầu ngón tay của anh.

Khương Sở cảm thấy tóc mình dựng đứng.

Cánh tay này có thể sẽ mất đi.

Người trong gương cảm nhận được những ngón tay của anh đang run rẩy, đột nhiên buông anh ra, cái miệng dài không phát ra tiếng nhưng tạo ra khẩu hình “Ngày mai tìm ngươi”.

Ngọn nến ở trong phòng đang sắp tắt bỗng sáng lên lại.

Khương Sở thấy những vết thương trên tay của mình do bị gương cắt, anh hít thở thật sâu vài hơi để bình tĩnh lại.

Những người hầu bỗng được gọi đi vào, bối rối nhìn anh.

Quốc vương mặc một chiếc áo choàng màu xanh rộng rãi, đôi mắt băng giá, nhìn bọn họ rồi nói: “Ta không muốn nhìn thấy bất cứ chiếc gương nào.”

Vị quốc vương cáu kỉnh lại tùy hứng ra mệnh lệnh: “Đem tất cả những chiếc gương ở nơi này đập vỡ.”

Một người nhìn giống như quản gia run rẩy nói: “Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì…”

Khương Sở nheo mắt nhìn quản gia: “...”

“Chuyện này phải hỏi chủ nhân của ngươi.”

Anh thừa nhận rằng anh đã đánh cược, hôm nay đã khiến cho thân vương bị ấm ức, và khiến cho con quỷ kia cút ra xa một chút, anh bắt buộc phải đạt được một thứ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Sở lựa chọn trở về hoàng cung.

Thân vương Arnold nhìn có vẻ vô cùng tiếc nuối, dường như hắn ta muốn giữ anh ở lại lâu thêm một chút, không đề cập đến việc anh đã hạ lệnh cho đập vỡ tất cả các gương trong lâu đài của mình đêm qua.

“Ngài thật sự không ở lại thêm chút nữa sao?” Hắn ta tiếc nuối nói: “Ta còn tưởng ngài đồng ý để ta dẫn ngài đi tham quan lãnh địa.”

“Nếu ngài thật sự muốn vậy thì ta cũng không thể giữ ngài lại.” Người trên xe ngựa kéo mở rèm cửa, nhìn hắn ta với ánh mắt trịch thượng.

“Sau này ta tự nhiên sẽ nhìn thấy.”

Arnold nhìn thấy quốc vương kiêu ngạo như vậy thì tim cũng đập loạn xạ lên, sự cuồng nhiệt trong ánh mắt rõ rành rành, chỉ chứa duy nhất người ở trước mặt.

Hắn ta cười khàn: “Vâng, bệ hạ của ta.”

“Arnold điện hạ!” Công tước thúc ngựa đi đến, giọng nói không chút cảm tình: “Ngài nên trở về rồi.”

Hai người đối đầu với nhau u ám, cuối cùng thân vương nhún vai dẫn theo kỵ sĩ của mình rời đi.

Hai người cung nữ đi theo nhìn thấy vậy thì tâm tình cũng tốt hơn, chỉ là trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, trên đường đi vẫn phàn nàn về cách cư xử thô lỗ của những người hầu trong lâu đài, không có chút phong độ của quý tộc.

Khương Sở dựa vào cửa sổ, suy nghĩ về thứ kỳ lạ trong chiếc gương đêm qua.

Đó rốt cuộc là ác quỷ hay là một con quỷ khác? Lẽ nào thật sự giống như công tước nói, lâu đài đó đã bị nguyền rủa, cho nên ban đêm mới có quỷ làm loạn?

Vậy tại sao chỉ nhắm vào một mình anh?

Ngón tay của anh chậm rãi xoa chiếc nhẫn, lộ ra vẻ bất an ở trong lòng anh.