Chương 9: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Kể từ khi anh bắt đầu tiến vào trò chơi thì cảm thấy sự kỳ quái ở khắp mọi nơi, nhưng anh cũng không biết phải bắt tay từ đâu.

Bây giờ anh còn thật sự muốn kết thúc trò chơi xem thử câu chuyện này rốt cuộc là gì.

Ngay khi anh trở về hoàng cung, đã cho gọi giáo hoàng đến.

Nếu đã được xưng là giáo hoàng vậy chắc chắn sẽ có nghiên cứu về sự tồn tại của những thể loại như ác quỷ.

Khương Sở hoàn toàn ôm cái suy nghĩ mèo mù vớ được cá rán đi hỏi giáo hoàng.

Không ngờ tới giáo hoàng thật sự đã cho anh một câu trả lời chắc chắn.

“Giáo hội bảo tồn rất nhiều nước thánh, ta sẽ bảo giáo chủ mang đến.”

Giáo hoàng có một đôi mắt màu vàng kim, khi hắn nhìn người ta với một ánh mắt dịu dàng, khiến người ta cảm thấy như được tắm trong ánh sáng thánh, dường như các vị thần đang dùng ánh mắt để truyền đạt lời tiên tri.

Có điều những tín đồ bình thường không thể nào nhìn thấy gương mặt thật của giáo hoàng, ngay cả những ngày được mở ra, giáo hoàng cũng chỉ nghe những thành viên của hoàng gia xưng tội.

“Thật sự có tác dụng sao?” Khương Sở nhịn không được mà tò mò hỏi.

“Nếu chỉ là ác quỷ và lời nguyền rủa thông thường, nước thánh có thể khiến chúng toi mạng trong phút chốc.” Giáo hoàng trả lời với một nụ cười.

Giáo hoàng chỉ nói nửa câu, nhưng hai người đều là người thông minh, suy nghĩ một tí là sẽ biết, đối với những thứ tồn tại đáng sợ hơn, e rằng công hiệu của nước thánh là quá nhỏ.

Có điều loại tồn tại đó gần như không thể xuất hiện.

Có thể thấy những kẻ dị giáo vì để triệu hồi được ác quỷ cấp cao, phải bắt nhiều người hiến tế như vậy, sau cùng có thể vẫn chưa thành công, thì đủ biết khó đến nhường nào.

Công tước ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, nghe xong liền hỏi: “Dù sao lâu đài của thân vương đã bị nguyền rủa rồi, có phải có thể mượn cơ hội này để thu hồi lại quyền lực của hắn ta không?”

“Không, không thể để hắn biết.” Khương Sở từ từ buông tay xuống: “Ta hy vọng các ngươi sẽ không tiết lộ một chữ nào về chuyện ngày hôm nay ra bên ngoài.”

NPC kia quá khôn ngoan rồi, “quốc vương” hiện tại lại âm thầm hợp tác với hắn ta, khó có thể bảo đảm được hắn ta sẽ không lợi dụng lời nguyền rủa để phản lại.

Vậy thì anh sẽ rơi vào thế bất lợi.

Giáo hoàng bị giữ lại ở trong hoàng cung.

Trong lòng hai người thầm hiểu, ai cũng không nhắc đến những lời lẽ gay gắt mà họ đã nói với nhau trong phòng xưng tội, nhìn bề ngoài, mối quan hệ có vẻ khá hòa hợp.

Vì để thanh lọc những lời nguyền rủa có thể tồn tại trong hoàng cung, giáo hoàng trở thành người duy nhất có thể vào phòng ngủ của quốc vương.

Khương Sở còn từng cảnh giác hắn sẽ động vào đồ của mình, có điều anh nghĩ sai rồi, ngôn từ và hành động của giáo hoàng rất phù hợp với thiết kế nhân vật của hắn, giống như một cỗ máy ánh sáng thánh biết đi.

Chưa tới một tuần, ngoại trừ bản thân quốc vương, tất cả những sinh vật biết cử động trong hoàng cung đều bị giáo hoàng nhân từ vĩ đại nắm giữ.

Điều khiến Khương Sở kinh sợ chính là con cú lúc vừa nhìn thấy anh đã cắn ngón tay anh, lại ngoan ngoãn vô tội trước mặt giáo hoàng.

Quốc vương cảm thấy nghi hoặc, quốc vương cảm thấy rất vô lý.

Sau khi quản gia đuổi con cú đi, đứng ở sau lưng anh đợi anh đọc xong sách.

Đột nhiên Khương Sở đóng sách lại, bảo hắn đi đến.

Quản gia cúi đầu đi qua.

“Tại sao ngươi cứ luôn cúi đầu?” Giọng của vị quốc vương trẻ tuổi vang lên trên đỉnh đầu của hắn: “Ngẩng đầu lên.”

Quản gia run rẩy ngẩng đầu lên, Khương Sở nhìn thấy trên mắt phải của hắn có một vết sẹo giống như mạng nhện, dường như mắt của hắn đã bị khâu lại, khiến cho nửa khuôn mặt của hắn trông rất hung dữ và đáng sợ.

[Đối mặt với vết sẹo kỳ lạ của quản gia, bạn sẽ lựa chọn]

[A. Hỏi về vết sẹo của hắn]

[B. Mời giáo hoàng chữa trị cho hắn]

[Xin chú ý: Những lựa chọn khác nhau sẽ cung cấp manh mối khác nhau, xin lựa chọn cẩn thận.]

Cũng chính là nếu hỏi về vết sẹo, thì không có cách nào chữa trị cho quản gia sao?

Anh xem xét đáp án một cách cẩn thận, sau một hồi cân nhắc, anh lựa chọn A.

“Vết sẹo trên mắt của ngươi rốt cuộc là thế nào?” Anh hỏi.

Quản gia vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, dường như không ngờ tới quốc vương lại quan tâm đến mình, liền quỳ xuống nói: “Là…lời nguyền.”

Cũng là lời nguyền ư? Khương Sở thu lại ánh mắt: “Không thể mời giáo hoàng chữa trị sao?”

Quản gia cay đắng nhưng trong lòng cũng vui mừng: “Bệ hạ quên rồi sao? Là ngài đã cứu ta từ trong tay của dị giáo, ban cho ta cuộc sống mới, đây chính là…ta đã khuất phục trước sự sỉ nhục của ma quỷ, cho nên ta đã từ chối chữa trị.”

“Bệ hạ, nghe nói ngài cũng đã chứng kiến lời nguyền ở trong lâu đài của thân vương.”