Chương 10: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Đồng tử của hắn co rút lại, toàn khuôn mặt càng trở nên đáng sợ: “Ngài nhất định phải cẩn thận.”

“Ngươi đã từng gặp ác quỷ sao?” Khương Sở nheo mắt lại.

Quản gia lắc đầu, sau đó cúi đầu, có chút chán nản: “Thật tiếc…”

“Ác quỷ rất xảo quyệt, tham lam, nham hiểm, bọn chúng rất giỏi ẩn nấp và ngụy trang, càng chưa kể đến kẻ đáng sợ nhất tồn tại lẫn trong bọn chúng.”

“Người ta đồn rằng chỉ có một cách để có thể phân biệt được bọn chúng.”

Khương Sở nheo mắt lại, biết được đây là phần quan trọng, điểm mấu chốt của manh mối.

Quản gia hạ thấp giọng nói: “Người ta đồn rằng…đôi mắt của ác quỷ sẽ chuyển sang màu đỏ tà ác khi ánh trăng sáng hoàn toàn biến mất.”

Trên khuôn mặt nghiêm nghị của vị quốc vương nhỏ cuối cùng cũng đã xuất hiện một nụ cười, giống như một bông hoa lan đang nở chậm vào lúc nửa đêm.

“Ta biết rồi.” Anh chậm rãi nói: “Ta sẽ tìm người chữa trị cho ngươi, đây là mệnh lệnh, không được từ chối.”

Bây giờ đã biết được cách để phân biệt ác quỷ, tiếp theo là tìm cơ hội để nhìn mắt.

Lúc Khương Sở ở một mình, viết ra trên giấy những NPC mà hiện tại anh có tiếp xúc chặt chẽ.

Thân vương, công tước, giáo hoàng, người quản gia nghi ngờ bị nguyền rủa, hai cung nữ đơn thuần trung thành.

Sau đó anh lại gạch bỏ tên của quản gia và cung nữ.

Anh càng hướng về phía hai NPC này chỉ là hướng dẫn nhiệm vụ, mà rất rõ ràng những manh mối chính đều hướng về ba người đầu tiên.

Tương tự, phán đoán ba người đầu tiên có phải là ác quỷ hay không càng khó khăn hơn, mệnh lệnh cưỡng ép có thể có ít công dụng, phải thay đổi hướng suy nghĩ.

Anh dành cả ngày ở trong phòng sách, muốn tìm thêm nhiều thông tin liên quan đến ác quỷ và dị giáo.

Sau khi anh bỏ học rất sớm từ trước đây, chỉ có thể một mình ở nhà xem sách, đây cũng đã trở thành sở thích hiếm hoi của anh, vì vậy việc đọc xong mấy cuốn sách này cũng không có gì là quá khó khăn, điều đau đầu duy nhất là dường như anh không thu thập được gì.

Xem ra không thể dùng cách thức phi thường để giải câu đố.

“Bệ hạ, ngài nên đi tắm rửa rồi.” Hai cung nữ đi vào, nhắc nhở anh.

Khương Sở từ trong phòng sách ngẩng đầu lên, dụi mắt, khóe mắt hơi đỏ lên, hóa ra trời đã tối rồi.

Khi nghĩ đến trời tối, anh liền hỏi hai cung nữ: “Gương trong hoàng cung đều được chuyển đi hết chưa?”

Hai cung nữ nhìn nhau: “Gương trong phòng tắm…vẫn chưa được chuyển đi.”

Trong lòng của Khương Sở liền nhắc đến: “Đập.”

“Lập tức đập ngay.”

Hai cung nữ nhìn nhau, sau cùng vẫn phải làm theo mệnh lệnh phân phó của quốc vương.

Hơn nữa sự thật nói rõ, còn quá sớm để anh yên tâm, đêm khuya trong trò chơi kinh dị chính là thời điểm nguy hiểm nhất.

Khi anh đang đi trong hành lang, nhìn thấy bóng đen kỳ lạ bò trên cửa sổ, xém chút bị nứt.

Thứ dính trên cửa sổ, giống như người nhưng lại không giống người, hắn ta có một cái miệng to kỳ lạ, để lộ những chiếc răng nanh và chiếc lưỡi dài trong miệng, móng vuốt của hắn ta bám chặt vào tường, trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam độc ác.

Tuy nhiên đợi đến khi anh chớp mắt lần nữa, con quái vật đó đã biến mất.

Cảm giác bị theo dõi như thế này, vẫn luôn tồn tại từ khi anh bước vào lãnh địa của thân vương Arnold, không ngờ tới thứ xấu xí này lại đang theo dõi anh.

“Bệ hạ!” Hai cung nữ khó hiểu nhìn anh.

“Không có gì.” Khương Sở không cử động, bình tĩnh thả lỏng tay.

Trong tay anh có một cung tên được làm bằng bạc, là thứ anh đã yêu cầu từ chỗ của giáo hoàng, có thể diệt trừ ác quỷ.

Xảy ra loại chuyện này, tâm tình tắm rửa cũng không còn nữa, anh cho tất cả người hầu lui xuống, tự mình trở về phòng.

Sau đó anh nằm trên giường đến nửa đêm, nhưng lại không xảy ra bất cứ chuyện gì, trong đầu anh không ngừng đan xen cảnh tượng người trong gương nói những lời không phát ra tiếng với anh và bóng đen quái dị bò trên cửa sổ.

Đợi đến khi trời sáng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Đêm nay rất yên bình, không xảy ra chuyện gì.

Anh cảm thấy nước thánh khiến cho con quái vật đó không cách nào vào đây được, người ở trong gương tạm thời vẫn không biết được là thứ gì, cũng không biết liệu nó có thể thông qua cách nào khác để xuất hiện, chung quy lại nó giống như một quả bom hẹn giờ.