Chương 11: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Khi anh bị kéo xuống nước, mọi âm thanh bên tai đều biến mất, chỉ còn lại tiếng nước chảy.

Mà tất cả những thứ này xảy ra quá đột ngột, thậm chí anh còn chưa kịp nín thở, bị uống mấy ngụm nước.

Khương Sở che miệng, cảm nhận được một đôi tay lạnh lẽo vừa đang ôm lấy anh từ phía chính diện và giữ phía sau đầu anh ấy.

Anh cố gắng mở mắt nhưng chẳng nhìn thấy thứ gì cả.

Ngay cả nước cũng không thể nhìn thấy, đôi mắt anh không thể bắt được một tia sáng nào, hoàn toàn chìm trong bóng tối, giống như đã bị mù rồi.

Có thứ gì đó cọ vào dái tai của anh, dường như có chút khó chịu, có cảm giác mát lạnh và ẩm ướt bao phủ phía sau gáy tai của anh.

Khương Sở rùng mình mạnh một cái.

Anh biết bản thân vẫn đang bị chìm xuống, không biết lý do gì mà cái bồn tắm này lại sâu đến như vậy, dường như là một cánh cửa bước vào một thế giới khác chưa biết tên gì.

Gần như nghẹt thở.

Khương Sở có thể cảm nhận được l*иg ngực của mình đang bị bóp chặt, đang từng chút một mất đi lượng oxy còn lại, nhưng anh thậm chí còn không thấy được thứ gì đang tóm giữ lấy mình, cũng không sờ được hình dáng của nó, càng đừng nói…ngăn chặn hành động của hắn ta.

Chỉ có dòng nước chảy lọt qua những ngón tay của anh.

Anh thốt lên từ “cút” một cách ngắt quãng, liền nghẹn uống vài ngụm nước.

Mặc dù cơn đau đã được ngăn chặn bảy mươi phần trăm, nhưng áp lực của nước khiến anh cuộn tròn khó chịu.

Có người hỏi bên tai của anh: “Ngươi đồng ý không?”

Đồng ý cái gì?

“Ta…không…” Anh còn chưa trả lời xong, thì đã nghe hệ thống đưa ra lời cảnh cáo sắc bén.

[Cảnh báo! Giá trị lý trí của người chơi giảm xuống còn bảy mươi phần trăm! Khi giảm xuống mức không, người chơi sẽ mất mạng!”

[Giá trị lý trí còn lại: Ba mươi phần trăm]

Khương Sở đã nhìn thấy giá trị này trên bảng giao diện trò chơi, có lẽ tương đương với thanh sức khỏe.

Chỉ có điều anh ở lại nơi này lâu như vậy nhưng chưa từng bị tổn hại, xém chút anh còn xem nó chỉ là thanh trang trí trên giao diện.

Bây giờ anh chỉ trả lời một câu hỏi mà mất đi bảy mươi phần trăm giá trị ư?

“...Ngươi có đồng ý không?”

Giọng nói đó vẫn đang hỏi, Khương Sở y như cũ vẫn trả lời: “Ta không…”

[Cảnh báo! Giá trị lý trí của người chơi còn hai mươi phần trăm]

Khương Sở vẫn đang giằng co với hắn.

Dù sao ngạt thở cũng sẽ chết, mất hết thanh máu cũng sẽ chết, tệ nhất thì anh sẽ phải tải lại tập tin, anh còn sợ không thành ư?

“Ta không.”

Anh trả lời rất rõ ràng, cảm xúc trong đôi mắt đen láy đông cứng từng tấc, dường như bị bao phủ bởi một màn tuyết.

Thứ ở trong bóng tối thở dài một hơi, dường như thỏa hiệp rồi cho anh một hơi thở, sau đó đưa anh ra khỏi mặt nước.

Lúc mới nổi lên trên bề mặt nước, Khương Sở hít một hơi thật sâu, hai tay chống lên trên bồn nước, áo choàng trên người đã hoàn toàn ướt đẫm, treo lỏng lẻo trên cơ thể anh.

Anh vừa ho vừa trèo ra khỏi mặt nước, khi anh quay đầu nhìn lại, suối nước nóng đã trở thành một bể bơi bình thường, độ sâu chỉ khoảng chừng đến thắt lưng của anh.

Vị quốc vương nhỏ lại một lần nữa tức giận, phòng tắm dành riêng cho quốc vương đã bị phong tỏa rồi, bất cứ ai cũng không được phép đến gần.

Quốc vương còn đưa ra một yêu cầu kỳ lạ, nói sau này tắm rửa chỉ dùng vòi hoa sen.

Anh cho rằng chỉ có thể dùng vòi hoa sen của thời hiện đại mới đảm bảo được an toàn, nhưng thời đại này đương nhiên không thể làm ra được thứ này, sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, quốc vương miễn cưỡng đưa ra một quyết định.

Anh không tắm nữa.

Dù sao ở nơi này cũng là trong trò chơi, mọi thứ của cơ thể đều là dữ liệu, lại không đổ mồ hôi.

Nhưng quyết định của anh lại khiến cho hai cung nữ sầu đến muốn rụng hết tóc.

“Bệ hạ, ngài như thế không được, bảy ngày sau người thành niên rồi…” Người cung nữ lớn tuổi do dự nói: “Chuyện này sẽ không tốt cho việc ngài nhận lời chúc phúc từ các vị thần.”

Khương Sở ngồi trên ngai vàng với vẻ mặt nghiêm túc, không quan tâm đến lời cung nữ nói.

Ngay cả sự tồn tại của nước thánh và mũi tên bạc cũng không cách nào trục xuất được, chỉ có thể là ác quỷ cấp cao, thậm chí là ác quỷ trong truyền thuyết.

Anh luôn có cảm giác mục tiêu của nhiệm vụ ẩn giấu trong ba người kia.

Nhưng rất đáng tiếc, đêm hôm đó không có ai trong ba người họ ở trong hoàng cung, ngay cả giáo hoàng cũng bị anh chọc giận đến bỏ đi, căn bản không thể mượn cơ hội này để xác nhận thân phận.

Huống hồ con ác quỷ đó hình như đang nhắm vào anh, rốt cuộc là nhìn trúng chỗ nào của anh chứ? Muốn đạt được thứ gì từ trên người của anh ấy.

Lẽ nào thể chất của người chơi lại cực kỳ thu hút quái vật ư?

Suy nghĩ của anh ngày càng lệch hướng, hoàn toàn không chú ý đến sự vắng mặt của quản gia, người mà thường ngày luôn đứng sau lưng anh như một chiếc bóng.