Chương 20

“Uông ca, anh thật là lợi hại, dùng sức, a…” trong căn phòng lộn xộn vang lên tiếng rên của nữ nhân phóng đãng, lộn xộn một hồi thì cái âm thanh gϊếŧ gà kia cũng dừng lại. Ôm nữ nhân trong ngực, tâm tư lại bay đi chỗ khác.

Mấy ngày này hắn đến tìm Ninh Tử Mạn nói muốn đi gặp nhân ngư, nhưng lần nào cũng bị từ chối, với lí do là nhân ngư sợ người lạ, không muốn gặp ai ngoài trừ Ninh Tử Mạn, kể cả mình. Rõ ràng đây là là mượn cớ, Uông Lỗi có chút bất mãn, hắn cảm thấy nhân ngư không có sợ mình, nếu không sao lại cười với mình, cũng có thể Ninh Tử Mạn không muốn cho mình gặp nhân ngư, mới tìm lí do từ chối.

“Lỗi ca, anh lại đang nhớ đến Ninh sở trưởng nữa à?” Nữ nhân nhìn Uông Lỗi thất thần, cố ý làm nũng nói, cô tên Trần Phương, là thực tập sinh của sở nghiên cứu, cũng vì người trong nhà có chút giao tình với lão sở trưởng tiền nhiệm, nhờ có quan hệ nên mới được vào. Trần Phương biết Uông Lỗi thích Ninh Tử Mạn, cũng biết mình làm việc cũng không giỏi bằng Ninh Tử Mạn, nhưng so với lấy lòng đàn ông, thì cô so với nữ nhân không có gì gợi cảm kia vẫn tốt hơn nhiều.

“Làm gì có, em ở đây, sao anh có thể nghĩ đến cô ta được. Phương Phương, em có tin trên đời này có nhân ngư không?” Uông Lỗi, dập điếu thuốc, hỏi nhỏ. Nghe hắn nói, Trần Phương lộ ánh mắt khó hiểu nhìn hắn. “Lỗi ca, anh đang nói mê sảng cái gì vậy, trên đời này làm gì có nhân ngư a, đây đâu phải là đang đóng phim.”

“Em không muốn nghe hỏi, nhưng anh vẫn phải nói, nếu như trên đời này có nhân ngư, hơn nữa là nhân ngư của em, em sẽ làm gì?”

“Đương nhiên đem ra ngoài bán lấy tiền rồi.”

“Em tầm thường vậy thôi sao, cũng chỉ biết bán lấy tiền, anh nói là ngoại trừ bán lấy tiền ra kìa?”

Nghe Trần Phương nói vài ba câu vẫn không tin mình nói, Uông Lỗi đối với suy nghĩ của cô cũng tuyệt vọng, bất quá cũng vậy, chính mắt mình trước kia khi chưa nhìn thấy nhân ngư, hắn cũng không tin trên đời này có loài sinh vật thần kì như vậy, nhưng mình không chỉ mỗi thấy được, mà còn…. thấy nhân ngư cười với mình. Mấy ngày qua, mỗi lần nghĩ đến nụ cười nhân ngư, Uông Lỗi luôn có khát vọng ngày nhớ đêm mong. Hắn dò xét nhiều tài liệu, chắc chắn nhân ngư cũng có hành vi phân biệt giới tính, vậy thì…. có phải mình cũng có thể…. không, nếu như có thể, còn có Ninh Tử Mạn nữa, đó cũng là một trở ngại.

“Ngoại trừ bán lấy tiền ra? nếu như gặp nam nhân ngư, vậy thì vừa ngủ vừa ngắm, sau đó đem ra ngoài bán lấy tiền.” Trần Phương nói thực tế, nhưng lại như đâm vào nỗi lòng Uông Lỗi. Hắn suy nghĩ một chốc, dường như nghĩ ra gì đó, vội bấm điện thoại, từ trên giường xuống mặc quần áo.

“Lỗi ca, anh đi đâu vậy?” Trần Phương không nghĩ đến nhanh như vậy Uông Lỗi đã bỏ đi, trong lòng có chút không vui.

“À, anh…. anh đến tìm Ninh sở trưởng một chuyến, anh chợt nhớ ra có vài chuyện liên quan đến đề tài nghiên cứu cần phải nói.”

“Được được được, cũng biết anh không bỏ cô ta được, Lỗi cả, sau khi anh lấy cô ta, có thể chuyển từ cô ta sang chỗ làm chính.”

“Yên tâm, không thiếu chỗ tốt cho em đâu.”

Uông Lỗi nói xong, đắc ý gọi điện đi ra cửa, hôm nay sở nghiên cứu vừa có một nghiên cứu viên mới chuyển đến, đúng lúc lại giao cho Uông Lỗi, nếu nhớ không sai, thì người này đã được Ninh Tử Mạn kiểm tra qua nhiều lần.

“Alo, là Ninh tỷ sao?”

“Ừ, chuyện gì?”

“Ninh tỷ, tôi nhớ đến vài vấn đề báo cáo hôm nay, cái lúc trước chị vẫn còn dùng, không biết chị có thể đến sở nghiên cứu một chuyến không?”

“Trễ như vậy sao?” Ninh Tử Mạn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 9h, cô không muốn ra ngoài, càng không muốn gặp riêng Uông Lỗi.

“Ngại quá, Ninh tỷ, tôi có chút vội.”

“Vậy… được rồi, chút đến phòng nghiên cứu gặp.”

“Cám ơn Ninh tỷ nhiều.”

Uông Lỗi lái xe, cúp điện thoại, lúc này hắn đã ngừng xe trước nhà Ninh Tử Mạn. Nếu tính không sai, thì Ninh Tử Mạn đến sở nghiên cứu thì đi xe cũng phải hết nửa tiếng, quay về cũng hết một tiếng. Mặc dù có chút ngắn, nhưng khiến cô ta ra ngoài, thì mình cũng đủ thời gian ở trong đó.

Nghĩ đến có thể một mình ở cùng nhân ngư, Uông Lỗi không nhịn được càng thêm hưng phấn, hắn đã sớm muốn tiếp cận sự xinh đẹp này, hắn muốn ôm nàng, muốn hôn nàng, muốn… làm nhiều chuyện còn hơn cả như vậy.

Uông Lỗi cúp điện thoại, Ninh Tử Mạn quay đầu lại, nhìn nhân ngư nằm sấp bên hồ bơi, con người nhìn người quyến luyến không thôi, trong lòng cô lại thêm ấm áp, liền cúi người hôn nhân ngư. Hai người từ mấy ngày trước đã phá vỡ bức tường ngăn cách kia, Ninh Tử Mạn phát hiện sau khi mình chung sống cùng nhân ngư thì càng thêm thả lỏng.

Cô biết mình thích Trạm Lam, không phải là tình cảm bạn bè, càng không phải là lòng hiếu kì một nhà nghiên cứu đối với một sinh vật thần kì, mà là một người phụ nữ đối với một nữ nhân khác, gọi là tình yêu. Cô không biết mình làm vậy có đúng hay không, mọi thứ có thể các nàng đều đã làm, không làm cũng đã thành.

Sau khi nhân ngư giao phối xong thì ngủ rất lâu, có thể do lần đầu làm chuyện ấy khiến cho nàng rất mệt mỏi, mấy ngày này luôn miễn cưỡng nằm trên đầu gối mình, ngay cả đuôi cũng không muốn phe phẩy, cũng không bơi vào góc. Nhân ngư cũng rất thích ứng với con người mà Ninh Tử Mạn cũng rất thích cảm giác ôm nhân ngư. Trên người nhân ngư hơi lạnh, ôm rất thoải mái, nàng luôn quấn lấy người mình, không thì chính nàng sẽ cho mình ngồi lên đuôi nàng, mang mình bơi qua bơi lại trong nước. Ninh Tử Mạn cảm thấy nhân ngư chính là món quà trời cao ban cho mình, phần đại lễ này, tuyệt vời đến không thể diễn tả được.

“Chị phải ra ngoài một chút, nhưng chị đảm bảo sẽ mau về nhà, em ở nhà chờ chị, có được không?” Ninh Tử Mạn vuốt tay nhân ngư đang ôm chặt eo mình, cô biết nhân ngư không thích mình rời khỏi tầm mắt của nàng, bình thường hay đi làm cũng đã khiến nhân ngư thấy không vui rồi, Ninh Tử Mạn cũng không muốn buổi tối rồi còn phải đi ra ngoài. “Trạm Lam nghe lời, để chị đi, chị sẽ nhanh về mà.” Ninh Tử Mạn cúi đầu hôn nhân ngư, lúc này nhân ngư mới chịu thả tay ra.

“Sớm… sớm về nhà.” nhân ngư từ từ nói, Ninh Tử Mạn gật đầu, yêu cầu này cô sẽ không cự tuyệt, càng không có lí do cự tuyệt. Cuối cùng nhìn lại nhân ngư, Ninh Tử Mạn mới quyến luyến không thôi đi ra ngoài thay quần áo. Nhìn Ninh Tử Mạn xuất hiện, lại chắc chắn cô đã lái xe rời đi, Uông Lỗi không kịp đợi liền từ trong xe chạy ra ngoài, một đường chạy vào nhà Ninh Tử Mạn.

Hắn còn nhớ mặt mã ngày hôm đó, cũng tin là Ninh Tử Mạn vẫn chưa đổi, đúng như dự đoán, sau khi nhấn đủ số xong, tiếng cửa vang lên, Uông Lỗi ngay cả hít thở cũng không kịp, liền vội vàng chạy xuống tầng ngầm.

Nhân ngư còn tưởng là Ninh Tử Mạn không bỏ được mình nên quay về, nhưng không ngờ tới, kẻ đến là thứ nàng không muốn thấy nhất. Nàng rất ghét cái giống đực này, hắn cướp Ninh Tử Mạn của mình, trên người có mùi khó ngửi. Nhưng mà cho dù trong lòng có chán ghét Uông Lỗi thì sự thông minh của nhân ngư cũng không có biểu hiện ra, nàng lẳng lặng nhìn Uông Lỗi, cũng giống như Uông Lỗi đang nhìn nàng.

“Hi, nghe nói cô tên Trạm Lam, đúng không? Cô biết nói chuyện sao? Có lẽ cô không nhớ tôi là ai, tôi là Uông Lỗi, là bạn tốt của Tiểu Mạn, sau này sẽ là chồng cô ấy.” Uông Lỗi vẫn cười nói, hắn còn tự ghép thêm quan hệ cho mình và Ninh Tử Mạn, nghe hắn gọi Ninh Tử Mạn như vậy, nhân ngư khẽ cau mày, nhưng điều khiến nàng càng để ý là câu nói sau cùng.

“Nhớ, ch…. chồng…. là…” nhân ngư từ từ nói, tận lực để Uông Lỗi hiểu ý mình, thấy nhân ngư có thể nghe hiểu ý mình, thậm chí còn nói chuyện được, Uông Lỗi kích động hận không thể lao vào hồ bơi, nhưng hắn sợ hù nhân ngư nên vẫn cố duy trì phong độ.

“Cô nhớ tôi, tốt quá, tôi cũng biết cô sẽ nhớ tôi. Cái đó, có thể cho tôi sờ cô được không?” Uông Lỗi hiển nhiên quên câu hỏi của nhân ngư, chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, thấy hắn không trả lời vấn đề của mình, nhân ngư nghiêng đầu, nhìn Uông Lỗi đưa tay tới, lui về sau một chút.

“Xin lỗi, tôi hù cô rồi?” thấy nhân ngư tránh mình, Uông Lỗi vội thu tay lại, hắn biết mặc dù thời gian ngắn, nhưng vẫn phải đảm bảo nhân ngư không bài xích mình, nếu không muốn sờ cũng không được, chứ đừng nói đến những chuyện khác.

“Chồng, là cái gì?” nhân ngư từ đầu đến cuối vẫn luôn để ý cái mà Uông Lỗi muốn thành với Ninh Tử Mạn, nàng hỏi lần nữa, lúc này Uông Lỗi cũng không coi thường.

“Chồng chính là cách gọi sau khi con người kết hôn, tôi vẫn luôn yêu tiểu Mạn, dĩ nhiên nếu như cô cũng muốn, tôi cũng sẽ không để ý.”

Uông Lỗi vừa nói liền phát hiện thấy biểu tình nhân ngư kì lạ, hình như có gì đó không vui, hắn phỏng đoán có phải nhân ngư đang ghen tị mình chọn Ninh Tử Mạn mà không chọn nàng, vội sửa lời nói. Đúng lúc đó, nhân ngư đột nhiên ngẩng đầu lên, lần nữa cười với mình. Nụ cười lần này, so với trước đó còn đẹp hơn, giống như là sao sáng giữa biển cả, vạn vật, cực kỳ chói mắt, lại khiến người không muốn dời tầm mắt đi.

Uông Lỗi lúc này cũng bất chấp tất cả, hắn kích động vọt vào hồ bơi, ôm lấy nhân ngư. Hắn rất chắc chắn, nơi nhân ngư ở chính là thiên đường

Tác giả có lời lải nhải

Ừm, con chốt thí nam lần nữa ra sân càn quét, mọi người lại lần nữa chán ghét, tui cũng nghĩ là hơn trăm cái bình luận sẽ là muốn cho con chốt thí nam kia chết bằng cách gì. Vì vậy để cho thuận tiện, con chốt thí nam sẽ cho mọi người lăng trì. Câu cuối cùng thôi bỉ còn khôi hài, không sai, thiên đường a… nhưng thật ra là địa ngục mới đúng. Thông qua chương này, thì ngày thường ấm áp cũng đã kết thúc, chương sau sẽ tiến vào hắc ám, bất quá chỉ mới là mở đầu thôi, một chút hắc ám làm nền thôi.

Hôm nay tập luyện đã lâu về nhà còn phải gõ chữ, cảm giác thân thể đều vô lực a, cho nên không nói quá nhiều, mọi người nhắn lại là được, có khen thưởng nịnh nọt càng tốt. Ngoài tui còn lập một ban bỏ phiếu khảo sát, muốn hỏi bảo bảo một chút, phiên ngoại đặc biệt cho giáng sinh lần tới, muốn xem nhân ngư hay là np? bởi vì tui viết h nhiều rồi, tui cảm thấy ngày thường ấm áp cũng có ý nghĩa, cho nên giáng sinh năm viết phiên ngoại ngày thường, không có h, mọi người xem thử muốn np hay nhân ngư nha?

Khảo sát bỏ phiếu

Phiên ngoại giáng sinh là np hay nhân ngư? (nhấp ô)

o . NHÂN NGƯ. lí do lựa chọn: tiểu nhân ngư manh manh chưa được trải qua giáng sinh mà.

o . NP. np lí do lựa chọn: nhiều người mới vui ← đừng nghĩ bậy.