Chương 21

“Xin chào, số điện thoại quý khách gọi hiện tại không có người nghe máy, đã chuyển tin nhắn đến hộp thư thoại, xin nhắn lại.”

“Uông Lỗi, tôi ở phòng thí nghiệm đợi cậu hơn 20 phút rồi, bảo vệ cũng nói cậu không có đến, bây giờ tôi về nhà, chuyện này ngày mai tôi sẽ tìm cậu hỏi rõ.”

Điện vang đến tiếng tút tút liền cắt ngang, Ninh Tử Mạn cúp điện thoại, bực mình đi xuống gara xe. Cô vốn không muốn ra ngoài, ai ngờ trong phòng thí nghiệm đợi lâu như vậy, nhưng lại nghe báo không có ai đến. Ninh Tử Mạn không hiểu vì sao Uông Lỗi lại ngụy tạo lời nói dối như vậy, chẳng lẽ muốn chơi mình? nếu là như vậy thì ngày mai hắn đi làm tuyệt đối sẽ rất thảm.

Đi giày cao gót bước xuống sau khi dừng xe, chốc lát biểu tình của Ninh Tử Mạn trở nên vô cùng ngưng trọng. Cửa nhà bị mở, cổng lớn không bị đẩy ra nhưng có để lại một khe hở nhỏ, vì nhìn thấy khe hở kia cũng thấy được ở đó còn có dắt một tấm thẻ. Ninh Tử Mạn nhanh chóng kiểm tra của chống trộm, cửa không bị hư hao gì, không có dấu vết bị cạy, cho nên nói người mở cửa không biết mật mã thì sẽ dùng những cách khác.

Nếu là trước kia, Ninh Tử Mạn sẽ gọi cho cảnh sát lập tức để họ đến xử lý, nhưng hiện tại, cô lại không thể báo cảnh sát được, nếu cảnh sát đến, nhất định sẽ thấy nhân ngư ở đây, nhưng kẻ xâm nhập này càng khiến cho Ninh Tử Mạn không thể yên tâm được. Cô lấy di động trong túi ra, cởi giày cao gót ra, từ từ đi vào, thuận tay cầm một con dao gọt trái cây để trên bàn, từ từ đi xuống tầng ngầm.

Cô tin là nếu thật sự là ăn trộm nhất định sẽ đi chung quanh nhà một vòng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua tầng ngầm bên dưới, nhưng thứ cô quan tâm nhất không phải vật chất, mà là nhân ngư sẽ không thể xảy ra chuyện gì. Càng lo lắng, trong lòng Ninh Tủ Mạn ngược lại càng thêm tỉnh táo. Dù lòng bàn tay đã ra mồ hôi, nhưng trong lòng vẫn cố tỉnh táo, trong lúc như vậy, mình càng không thể hốt hoảng.

Theo cầu thang đi xuống tầng ngầm, vừa đến cửa cầu thang, Ninh Tử Mạn liền ngửi thấy mui máu tanh nồng, cô từng có thói quen khi học qua giải phẫu, cũng đã ngửi qua nhiều loại máu tanh, nhưng vẫn không nhịn được phát rét trong lòng. Cô rất sợ nhìn thấy nhân ngư bị thương, nếu chỉ bị thương thôi thì mình vẫn còn mừng, nhưng nếu như…

Đi cùng với suy đoán, rốt cuộc Ninh Tử Mạn cũng xuống tới tầng ngầm, nhưng mà, đập vào mắt mọi thứ lại khiến cô đứng cứng người tại chỗ, đó là một cảnh tưởng như thế nào, Ninh Tử Mạn không thể dùng ngôn ngữ miêu tả xác thực được. Cô chỉ thấy trên sàn đều là chân tay đứt đoạn, có cánh tay cũng đã bị gãy mất, còn chân thì vẫn còn dính lại xương, còn có khuôn mặt đã bị xé rách, nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là đầu của ai.

Ninh Tử Mạn kinh ngạc nhìn Uông Lỗi, nói đúng hơn thì là thi thể bị xé rách của Uông Lỗi. Nó giống như cái giẻ rách các mảnh bị xé nát rơi chung quanh sàn nhà, ngay cả nội tạng trong cơ thể cũng vương vãi khắp nơi, tản ra mùi máu tanh nồng nặc cùng hôi thối. Hai trong mắt hắn còn chưa kịp nhắm lại, cặp mắt vì ứ màu mà đỏ bừng, cứ như vậy trợn trắng nhìn mình.

Ninh Tử Mạn cứng ngắc đầu đem tầm mắt dời đi, nhìn về phía nhân ngư trong hồ bơi. Mặt nước trong veo đã bị máu nhuộm đỏ, nàng lúc này đang nằm bên cạnh hồ bơi nhìn mình mỉm cười. Trên khuôn mặt dính đầy máu tươi, trên người cũng như vậy, trên tay cũng như vậy. Dù vậy thì cái màu đỏ kia vẫn không thể giảm bớt đi được vẻ đẹp của nàng. Nàng nhìn thấy mình vẫn như thường ngày phe phẩy cái đuôi cá xinh đẹp kia, con ngươi màu xanh thoáng qua ánh lấp lánh. Chỉ là lần này còn dâng lên cả màu máu đỏ tươi trong nước.

“Trạm Lam… đây…. là ai làm?” chuyện tới bây giờ, Ninh Tử Mạn đại khái cũng đã đoán ra, người xâm nhập vào đây chính là Uông Lỗi, hắn lừa mình ra ngoài, muốn vào làm gì với nhân ngư, nhưng mà… hôm nay lại chết ở đây. Ninh Tử Mạn không muốn thừa nhận câu hỏi đã có đáp ăn sẵn trong lòng, cho nên cô vẫn hỏi nhân ngư, là ai làm, dù trong lòng cô đã có kết quả.

Thấy Ninh Tử Mạn không có hét lên với mình, nhân ngư vẫn mỉm cười, đối với cô giơ tay đòi ôm. Nhưng mà lần này, Ninh Tử Mạn không như ngày thường sẽ tiến đến ôm nàng. Nhân ngư đợi đã lâu, cho đến khi hai tay cứng ngắc, nhưng vẫn chưa chịu buông xuống.

“Ninh Tử Mạn…. ôm….” nhân ngư giống như sủng vật bị bơ, mở miệng nói ra yêu cầu của mình, thậm chí còn muốn ngoài người đến gần Ninh Tử Mạn, nhưng có lẽ nhìn thấy động tác của nàng, Ninh Tử Mạn lại theo bản năng lùi về sau một bước. Cô hít sâu một hơi, chỉ thi thể Uông Lỗi, toàn thân run rẩy.

“Trạm Lam, nói chị biết là ai làm, em nói thì chị sẽ ôm em.” Ninh Tử Mạn cố gắng che đậy không để lọt ra âm thanh đang run rẩy của mình, biểu hiện cũng rất bình tĩnh. Nhân ngư bị kỹ xảo diễn của cô lừa gạt cũng không hoài nghi gì nhiều. Nàng quay đầu liếc nhìn thi thể Uông Lỗi, hơi nhíu mày, rồi xoay người nhìn mình.

“Gi ống đực loài người ăn không ngon.” biểu tình trên mặt nhân ngư Ninh Tử Mạn chưa từng thấy qua chỉ có chê bai cùng chán ghét, sau đó nàng lại mong đợi nhìn về phía mình, đòi được ôm. Thấy nàng lộ ra nửa người tiến lại gần, Ninh Tử Mạn như là bị điện giật liền đẩy nàng ra. Khí lực khá lớn đột nhiên như vậy khiến nhân ngư bị đẩy ra thiếu chút là ngã xuống, Ninh Tử Mạn như đang chạy trốn ra khỏi tầng ngầm.

Nếu như có thể che dấu sự thật, Ninh Tử Mạn nguyện ý không tiếc bất cứ giá nào, nhưng mà nàng gạt mình, thì không thể gạt được người khác.

Tác giả có lời lải nhải

Ừm, hôm nay không quên chỉnh màu, mới cùng bạn học ra ngoài về, đúng là mệt chết được. Gần đây bệnh đau cổ lại bắt đầu hành hạ tui, đau nửa người trên đến hoa mắt chóng mặt, hận không thể cắt đứt cổ luôn. Mặc dù đã 9h, nhưng vẫn còn kịp đăng bài. Hôm qua mới được một bạn đọc tên Tabz cho quà, nhìn bao quà còn có hình Phong vô cùng thô bỉ, nhìn lại mới thấy là một tài xế! cũng phải cám ơn các bảo bảo luôn ở trên wechat ủng hộ tui. Wechat là nơi viết văn miễn phí, nhưng cũng có rất nhiều bảo bảo đáng yêu đến khen thưởng và nhắn lại luôn khiến tui cảm thấy, văn trên wechat cũng rất nhiều người thích xem hơn. mỗi lần thấy bạn đọc đến nói, học cả ngày về chờ lên wechat xem truyện, không thấy được wechat thì cảm giác mỗi ngày tinh thần cổ vũ không có. Tin nhắn như vậy hoàn toàn khiến tui không đành lòng đăng chương mới a, hì hì, bảo bảo chính là một mỹ nữ nhân mềm lòng nói.

So chương này tiểu nhân ngư, đã hoa hoa lệ lệ giải quyết xong một con chốt thí phiền phức nhất, có ba con chốt thí, đáng mừng nha, bất quá là mọi người có chú ý đến Uông Lỗi từng nói bí mật này ra ngoài rồi không, hơn nữa, còn có một tai họa ngầm đang chuẩn bị sẵn sàng. Tiếp theo diễn biến, sẽ thoát khỏi cái kiểu manh manh ngày thường, bắt đầu hắc ám.

Thuận tiện nhắc luôn, tiểu nhân ngư không có ăn thịt Uông Lỗi, chỉ có cắn một cái thôi, nhưng thấy khó ăn quá, liền nhổ ra hết. Tiểu nhân ngư rất là manh manh nha, tui nguyện ý cho tiểu nhân ngư ăn!

Ngoài ra sở dĩ tối đăng chậm là do hôm nay phải ra ngoài hợp mặt bạn cũ, sau đó thu về một đống quà khi còn nhỏ, mặc dù mỗi món quà đều rất thô bỉ khiến tui không dám nhìn thẳng. Nhưng mà trong đó có một cái túi da, tui lại rất là thích nó. Trên weibo cũng có đăng rồi, chỗ này cũng sẽ đăng thêm lần nữa. Mẹ, hôm nay ngực con cũng bự nha! sau này mọi người cũng hãy mang áo ngực cỡ bự nguy nga như vậy ra ngoài đi!Tự Dưỡng Pháp Tắc - Chương 21Tự Dưỡng Pháp Tắc - Chương 21Tự Dưỡng Pháp Tắc - Chương 21

Ngao ô, cuối cùng cầu nhắn lại, cầu khen thưởng, cầu lam bình cái, cầu đại gia tử ← cái quỷ gì?